Lục Thầm Hạo không muốn nán lại lâu, anh quay sang vuốt tóc cô.
"Được rồi. Vợ yêu, phòng em ở trong kia. Có gì không hiểu, cứ hỏi mọi người. Không thì gọi cho anh. Anh về phòng đây!"
Hành động kia của Lục Thần Hạo đã nói lên tất cả. Những người trong phòng nhìn thấy, đều tự hiểu. Tuyết Vũ rất có địa vị trong Lục gia. Kẻ nào còn muốn sống, đừng ngu mà dây vào cô.
Thế nên, dù họ có không thích cô làm trưởng phòng của họ đi chăng nữa, cũng phải phục tùng. "Dạ, anh cứ đi đi" Tuyết Vũ nở nụ cười ngọt ngào, thực tế trong lòng ghê tởm hành động kia. Lục Thần Hạo nhắc nhở những người khác mấy câu, rồi oai phong rời đi.
Tuy rằng anh không thích Tuyết Vũ. Nhưng nói cho cùng, cô vẫn là bộ mặt của Lục gia. Lại còn là thiên kim của Trần gia. Ở bên ngoài, anh vẫn phải giữ thể diện và tôn nghiêm cho cô.
Có điều, cảm giác sờ vào tóc cô kia, cứ lưu luyến mãi trên tay anh.
Nó thật mềm mại, còn mát lạnh nữa. Sờ rất thích! Lục Thần Hạo vừa đi khỏi, những kẻ chuyên gia nịnh bợ, đi tới vây lấy Tuyết Vũ, xun xoe.
"Phu nhân. Tôi là Phó Lệ Lan, phó phòng kỹ thuật... Cô đừng đứng nữa, mau qua đây ngồi đi... Tú Ảnh, mau pha trà cho thiếu phu nhân..."
"Thiếu phu nhân, cô xinh đẹp thật đấy. Trời ơi, nhìn này. Da mặt cô mịn thật đấy. Tôi chưa thấy ai mà có làn da đẹp xuất sắc như cô hết á."
Nghe thì rất bùi tai, nhưng Tuyết Vũ biết, chẳng có một phân thật lòng nào. Trái lại cô chỉ cảm thấy đau đầu thêm.
"Được rồi. Mọi người không cần làm việc nữa sao?" Cô cất giọng trầm ổn, thị uy.
Đám người kia lập tức dừng mọi động tác, cứng ngắc cười.
"Có chứ ạ. Tất nhiên là phải làm việc rồi... ha ha..." Phó Lệ Lan ứng phó rất nhanh, cười hỉ hả.
Vừa cười hì hì với cô xong, quay qua đám cấp dưới đã là một bộ mặt hung dữ điển hình của cấp trên. "Không nghe thấy phu nhân nói gì sao. Còn không mau đi làm việc đi. Đứng đần ra đấy làm gì." Trong nháy mắt, cả đám đều giải tán hết. Ai về bàn nấy.
Họ có vẻ rất sợ bà phó phòng này.
"Phu nhân, vậy tôi đi làm việc. Có gì cần, cô cứ gọi cho tôi." Phó Lệ Lan ân cần. "Khoan đã. Từ giờ gọi tôi là trưởng phòng được rồi."
Tuyết Vũ nói, giọng dứt khoát.
"Được, trưởng phòng muốn sao thì là như vậy." Phó Lệ Lan gật gật.
Bà ta vừa quay đít, môi đã bĩu lên cao, vẻ mỉa mai châm chọc.
Chỉ là một con nhóc mà muốn thị uy với bà sao. Tưởng là phu nhân tổng giám đốc thì ngon lắm sao. Để rồi xem, có làm được trò trống gì không. Hay cuối cùng lại tìm ba ta cầu tình.
Lục Thần Hạo vừa vào phòng làm việc được vài phút, Liễu Tư Linh lần nữa ôm tài liệu đi vào, bề ngoài nhìn thì thấy rõ ràng là chuyện công việc, nhưng thư chất, cô chỉ muốn thăm dò tình cảm của Lục Thần Hạo mà thôi.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu hợp đồng công ty Thiên Long, anh xem giúp em."
Lục Thần Hạo đang cắm cúi viết, chợt thấy giọng nói của Liễu Tư Linh không đúng, ngang mặt lên, thấy mắt Liễu Tư Linh đỏ hoe, đứng bật dậy, đanh mặt lại, cao giọng:
"Tư Linh, em làm sao vậy? Là ai bắt nạt em?" Liễu Tư Linh vội xua tay: "Không, không ai bắt nạt em"
Sắc mặt Lục Thần Hạo dịu lại, giọng nói cũng mềm mại hơn:
"Vậy làm sao em khóc?"
"Em... em..." Liễu Tư Linh ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra được, cuối cùng như bị nghẹn lại ở cổ họng, thương tâm ôm chầm lấy Lục Thần Hạo, oà khóc: "Em sợ, em sợ sẽ mất anh nên..."
Lục Thần Hạo sững người, cảm giác có lỗi, áy náy trong lòng lại dâng trào. Anh ôm chặt lấy người vào trong lòng.
"Ngốc! Em lại nghĩ vẩn vơ gì thế. Anh không đi đâu cả, sẽ mãi ở bên em."
Liễu Tư Linh được dỗ vẫn không nín, lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói càng thương tâm hơn:
"Nhưng... giờ anh đã có vợ rồi, thiếu phu nhân... cô ấy lại rất xinh đẹp... Anh biết không, hôm nay lúc em thấy anh thân mật với cô ấy, tim em như bị cắt đôi ra vậy. Em sợ rồi sẽ có một ngày, anh không cần em nữa. Lúc đó, em biết phải làm sao... Em sợ lắm, Thần