Không cần lão "trả lại", tự cô cũng có thể lấy được.
Rắc! Chợt đâu đó vang lên tiếng cành cây gãy. "Ai đó?" Ông Trấn phản ứng rất nhanh, lập tức hướng về phía phát ra âm thanh lạ kia, quát lớn. Mọi người cùng lúc dồn chú ý hết về bên đó. Từ sau tấm bia mộ bên kia, một thân hình hốt hoảng chạy đi. Nhìn dáng vẻ thì là một cô gái, hành tung có vẻ mờ ám, không trong sạch.
"Bắt cô ta lại." Lục Bạch Văn ra lệnh. Lập tức bốn tên vệ sĩ đứng phía đó liền đuổi theo.
Lục Bạch Văn vẫn nhìn theo, ở góc độ không ai thấy đuôi mắt híp lại như mắt quỷ sắp ăn thịt người.
Ông ta biết ngay nó sẽ không thể nào làm lơ được mà. Trứng làm sao có thể khôn hơn vịt được. Ngày hôm nay, chính là ngày ông TẾ nó! Đúng lúc này, nhân vật không ai chú ý tới là nữ phóng viên duy nhất đồng thời cũng là người không cẩn thận đã đụng vào Thần Hạo trước đó trong đoàn phóng viên chợt nâng ánh mắt sắc như dao lên, vụt một tiếng đã rời khỏi vị trí của mình, chạy như bay đi lên, mục tiêu chính là chiếc hộp trong tay Lục Bạch Văn.
Có điều, cô nhanh, Lục Bạch Văn còn nhanh hơn. Ngay khi cô phóng viên kia chỉ còn một chút xíu nữa thôi là tiếp cận được chiếc hộp, bàn tay đang để yên bên hông của ông ta bỗng như cơn gió mang mùi chết chóc lao về phía cổ cô gái.
Ông ta cứ nghĩ nó chỉ có một, hóa ra còn có đồng bọn cơ đấy.
Muốn cướp sao? Làm gì có chuyện đó! Đừng nói là nó chỉ có một đứa đồng bọn, mà cả trăm đứa ông cũng luộc hết!
Ngay khi Lục Bạch Văn cho rằng cô gái ấy xong rồi, cô chợt nở nụ cười quái dị, tay trái dùng tốc độ nhanh nhất ném thứ gì đó về phía mặt lão. Quá bất ngờ, Lục Bạch Văn không tránh kịp, hứng trọn thứ bột gì đó, không thể nào mở mắt được.
Lão Trấn thấy ông chủ bị tấn công, đi lên định bắt người, kết quả cùng cảnh ngộ với chủ.
Cô nhếch môi cười nhạo. Cô còn đang lo không biết nên chặn con chó già tay sai kia thế nào, giờ thì tốt rồi, một phát hạ cả hai tên. Đúng là trời giúp
À không, là chủ tịch Lâm và phu nhân ở trên trời giúp.
Bột cay của cô, có độc đấy!
Vốn dĩ cô còn chưa chắc chắn cặp nhẫn kia là thật hay giả. Nhờ ám hiệu của Tuyết Vũ, cô mới dám ra tay.
Cơ hội là đây!
Cô gái nhanh tay cướp lấy cái hộp, chạy biến. "Muốn chạy sao? Đâu ra dễ thế!" Nhưng Thần Hạo cũng không phải là thứ ăn cơm vô dụng. Ngay khi cô gái vừa cướp hộp đồ trong tay, anh đã vụt lên chặn đường.
Lúc này việc dùng bột cay thì không còn tác dụng cao nữa. Mà phải dùng tới kim châm kết hợp với... bột cay.
Cô gái phi một loạt kim châm về phía Thần Hạo. Anh né được. Nhưng đừng vội mừng, đấy chính là ý đồ của cô đấy.
"Anh thua rồi!" Cô gái lại nở nụ cười quái dị đó. Ngay lúc Thần Hạo chưa thu lại động tác nghiêng người, đồng thời không hiểu ý đối phương. Cô gái lại dùng tới chiêu phóng bột cay. Thần Hạo vừa quay mặt về đã dính trưởng rồi, hai mắt cay xè, không sao mở được.
Cô ấy không nản lại thêm một tích tắc nào, nhanh chóng nhân cơ hội ba người có võ công giỏi nhất đây đang rơi vào tình thế khó xoay sở, phi chân chạy.
Bà Lục sau khi bàng hoàng cũng bừng tỉnh, cũng hớt hải cầm khăn lau cho chồng.
Chuyện nói ra thì dài, nhưng thời gian diễn ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà thôi.
Tuyết Vũ không thể vào vai quần chúng đứng xem được. Với vai trò là vợ của Thần Hạo, sau khi qua thời gian "hoảng hốt", cô tá hỏa chạy lên hỏi thăm anh:
"Thần Hạo... anh không sao chứ? Để em lau giúp anh..."
Lục Nhược Uyên sau một lúc bất ngờ hoàn hồn lại, thấy ba và anh trai mình bị tấn công, tức giận quát đám vệ sĩ:
"Các người còn đứng chết ra đó làm gì. Còn không mau bắt cô ta lại cho tôi."
Đám vệ sĩ chỉ bất ngờ lúc đầu, nghe