Cô tưởng ba đang chơi trốn tìm với mình như mọi khi, tin lời mẹ, rồi cô cùng mẹ và em gái chạy đi trốn. Nhưng không phải trốn trong nhà. Mẹ dắt hai chị em cô ra tận sân, trốn dưới cái thùng cạnh gốc cây Anh Đào mới to bằng cái ly uống nước.
Rồi mẹ dặn hai chị em ngồi yên trốn ở đấy, cho dù thấy cái gì cũng không được ra. Phải chờ tới khi ba tìm thấy. Mẹ còn dặn cô phải trông em. Tuyết Vũ nghe mẹ dặn thấy nó kỳ kỳ, nhưng khi đó cô chỉ là một đứa nhóc bảy tuổi, đầu óc non nớt không đủ để nghĩ nhiều hộn. Cô thắc mắc hỏi mẹ không trốn sao, mẹ bảo mẹ trốn chỗ khác.
Dặn xong mẹ ra ngoài.
Nhưng mẹ đã nói dối. Không hề có chuyện ba đang chơi trốn tìm với cô.
Mà điều cô thấy qua lỗ thủng từ chiếc thùng sau đó là ba bị ném từ trên lầu hai xuống. Bụng ba có một con dao, chảy rất nhiều máu. Đầu cũng chảy máu. Ba nghiêng đầu nhìn về phía cô, mấp máy nói bằng khẩu hình: "Đừng ra đây. Nghe lời ba, đừng ra đây." Sau đó, có thêm một người từ trên lầu nhảy xuống. Nhưng ông ta không sao cả, rất bình thường. Ông ta giẫm để giày da lên cán dao trên bụng ba, đè mạnh một cái. Rồi ba thổ huyết. "Quân khốn nạn. Tao giết mày!" Mẹ từ trong nhà chạy ra, cầm thêm con dao lao tới người đàn ông khốn nạn đó. Nhưng mẹ còn chưa kịp làm gì, hắn đã rút từ thắt lưng ra thứ gì đó, chĩa thẳng về phía mę, "pång" một tiếng, âm thanh ấy kinh hãi rung chuyển cả đất trời.
Ngực mẹ bị bằn thủng một lỗ. Máu bắn ra tung tóe. Mẹ như lặng đi, trợn mắt. Vậy mà hắn còn chưa thấy đủ, bắn thêm hai phát vào bụng mẹ nữa.
Mẹ ngã xuống, cách nơi ba nằm thoi thóp vài bước chân mà sao xa vời quá. Mẹ với tay mãi mà chẳng nắm được tay ba.
Tuyết Vũ chết lặng, đầu như có hàng trăm cây búa tạ nện xuống, không còn biết cái gì. Để rồi ngay cả em gái cô đi ra khi nào cũng không hay.
Con bé khôn lắm. Hình như nó sợ cô sẽ bị phát hiện, nó đi vòng qua hàng bon sai rồi mới chạy về phía mẹ, vừa chạy vừa gọi mẹ thảm thiết.
Lúc đó Tuyết Vũ mới giật mình phát hiện ra con bé đã không còn ở cạnh mình, thì đã quá muộn.
Con bé vừa ôm lấy mẹ, Lục Bạch Văn chẳng chút thương tiếc bắn hai phát vào người em ấy.
Con bé gục xuống tay mẹ ngay tức khắc. Đó là điều khiến Tuyết Vũ ân hận, ray rứt nhất cuộc đời này. Nếu khi đó cô chịu để ý hơn, nếu khi đó cô không lơ là, thì con bé đã không phải kết thúc sinh mệnh sớm như vậy.
Đó là lỗi của cô. Mẹ đã dặn cô phải trông em, thế mà cô lại để em ấy đi khi nào không hay. Là lỗi của cô...
Khi đó, cô suýt nữa đã chui ra khỏi chỗ nấp, bất chất tất cả chạy tới ôm lấy con bé, ôm lấy ba, ôm lấy mẹ. Nhưng cô chợt nghĩ tới, nếu cô chết rồi, ai sẽ báo thù cho cả nhà mình đây?
Chả lẽ cô nỡ để ba mẹ và em gái chết oan sao? Chưa bao giờ, Tuyết Vũ thấy sợ như lúc đó. Cũng chưa bao giờ cảm thấy trên vai mình lại gánh vác một chuyện cực kỳ lớn như vậy.
Tuyết Vũ không nhớ mình đã trải qua đêm kinh hoàng đó bằng cách nào. Cô cứ trợn mắt nhìn ngọn lửa khổng lồ vô tri vô giác thiêu đốt thi thể ba mẹ và em gái như thế cả đêm. Tận tới khi bình minh lên, Lục Bạch Văn cho người lấy nước dí vào đống tro tàn, để nó chảy lênh láng khắp nơi, Tuyết Vũ vẫn ôm lấy tấm hình, trợn mắt bất động nhìn như vậy...
Mọi cảm giác lúc đó đối với cô đều tê dại. Cô không khóc. Cô chờ người của Lục Bạch Văn không để ý, trốn ra ngoài qua lỗ chó, rồi cứ thế cắm đầu chạy. Cho tới khi không chạy nổi nữa, cô mới