Bởi đặc điểm chết người của nó là dùng một lần sẽ nghiện. Khi lên cơn, con nghiện sẽ bị hành hạ từ thể xác lẫn tinh thần, đau ngực, nội tạng bị giày xéo, tự hành hạ bản thân, càng đau sẽ càng khoái lạc, cho tới khi nào có thuốc thì thôi.
Anh đã nghĩ tới rất nhiều khả năng Lục Bạch Văn dùng tới trong cái bẫy lần này. Nhưng anh không thể nào ngờ tới, lão ta dùng tới ma túy.
Tuyết Vũ sững người, không còn phải bởi âm mưu thâm độc của Lục Bạch Văn, mà là vì sự lo lắng Khắc Dương dành cho cô.
Hình như, cô lại khiến anh lo lắng thêm lần nữa rồi. Còn mưu kế dùng ma túy ấy, cô còn có thể nghĩ tới thì nói gì tới kẻ xảo quyệt, không có lương tri đã luyện tới cảnh giới thành tinh như Lục Bạch Văn.
Nguyên tắc sống của cô rất rõ ràng, chỉ có Thành hoặc Bại. Không có nếu như hay giả sử. Từng bước trong kế hoạch ngày hôm nay dành cho Leen ra mặt, đều là cô suy tính kỹ lưỡng mà chuẩn bị, không phải do ăn may. Vậy nên, sau vài giây sửng sốt, cô cảm thấy chuyện này rất bình thường. "Nhưng không phải là em không bị gì sao. Em vẫn lành lặn mà." Cô mim cười, nhẹ giọng bảo: "Anh đừng có tự mình hù doạ mình nữa. Từ khi bắt đầu, em đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra, làm sao có thể để mình rơi vào bẫy ông ta được. Hơn nữa, không phải vẫn luôn có anh Hai ở phía sau bảo vệ em sao. Chả lẽ anh không tin vào khả năng của bản thân luôn hả?" Tuyết Vũ chặn lời anh: "Em biết anh Hai luôn lo lắng cho em. Nhưng anh thừa hiểu, dù cho có chuyện gì đi chăng nữa thì em vẫn không thay đổi ý định của mình. Trừ khi, Lục Bạch Văn gặp tai nạn ngoài ý muốn chết tại chỗ. Bằng không, chỉ cần ông ta còn một hơi thở, em cũng sẽ tiếp tục trả thù. Em muốn tự tay trả thù, có như vậy em mới không ho then với ba mẹ của em dưới suối vàng." Sắc mặt Khắc Dương căng cứng, khẩn trương, trái tim như bị treo lơ lửng lên cao. Tuyết Vũ thấy thế, tiêm cho anh một liều trấn an: "Không phải, anh..." Khắc Dương đang nghiêm mặt ra uy, vừa nghe câu cuối lại luống cuống muốn biện minh. "Tất nhiên em sẽ bảo vệ thật tốt bản thân mình. Em gái của anh vừa thông minh, tài giỏi, mưu trí giỏi võ công, trên cạn dưới nước đều có thể xử lý được thì sao có thể xảy ra chuyện được, Em hứa với anh, cái thân xác này sẽ trở về với anh lành lặn không bị sứt mẻ gì dù cho đã hoàn thành kế hoạch. Như vậy anh đã hài lòng chưa?"
Trong lòng Khắc Dương vốn tự nhủ rằng cho dù cô có nói thế nào thì anh cũng sẽ không đồng ý thoả hiệp như lần trước nữa. Nhưng lúc này đây, đối diện với nụ cười xinh đẹp và ánh mềm mại như cánh mẫu đơn của cô, sự dứt khoát kiên định của Khắc Dương lung lay, sắp bị đánh bại.
Nội tâm anh đấu tranh dữ dội, lí trí cố gắng vươn lên áp đảo con tim. Nhưng con tim nhỏ bé ấy không chịu thua, nhất quyết đấu đến sống chết.
Anh quay mặt đi, không dám nhìn vào mặt Tuyết Vũ. Dùng lí trí khống chế sự mềm lòng sắp bá chiếm lấy não bộ nhưng rốt cuộc vẫn không thắng được.
Anh thở dài, thừa nhận mình đã mềm lòng. Đối với cô, khái niệm "quyết tuyệt" của anh chưa bao giờ dùng được. "Được rồi, em đã hứa thì không được nuốt lời đâu đấy. Nếu không, anh sẽ không tha cho em!" "Em biết mà." Tuyết Vũ thở nhẹ ra, cười. Cô biết anh thương cô mà, kiểu gì anh cũng sẽ mềm lòng. Còn Khắc Dương, nhìn nụ cười như thể thắng trận của Tuyết Vũ, anh lại cảm thấy hối hận rồi.
Lúc này, Bích Trâm ở bên ngoài tai đã ù đi. Cô chỉ yếu đuối chứ không ngốc, thông qua những gì nghe được, chỉ số thông minh cô có đủ để hiểu được nội dung câu chuyện của anh em Khắc Dương. Trả thù. Tuyết Vũ muốn trả thù ai? Lục Bạch Văn là người nào? Trong số những người