Hóa ra, mười năm nay cô toàn chim trong giấc mộng ảo của chính mình. Người ta nám mộng chỉ một đêm là tinh. Còn cô, một giấc mộng kéo dài tới mười năm. Vậy mà khi biết sự thật anh không hề thích minh, cô còn cố chấp chưa chịu tinh mộng. Cu u mê tự thôi miên chính mình rằng rồi có ngày anh sẽ thích mình.
Tình yêu của cô thật bất hạnh mà. Cu co chấp theo đuổi một trái tim vốn đã có chủ từ lâu, vậy mà chả biết gì. Còn suốt ngày ảo tưởng, chờ ngày anh tỏ tình minh. Nên tỉnh mộng rồi, Bích Trâm à. Nhưng đó là chuyện của ngày mai. Còn hôm nay, cô muốn được ở bên cạnh anh một đêm cuối cùng. Chỉ một đêm nay thôi, rồi ngày mai cô sẽ không làm phiền anh nữa... ..
Mặc kệ hôm nay xảy ra chuyện không hay, nhưng không khí trong nhà họ Lục dưong như không ảnh hưởng gì. Cả nhà sáu người bao gồm Lê Gia Thụy Vẫn cùng nhau ăn bữa tối ngon lành. Luc Khang Dụ thì không nói, hắn đã dọn ra ở riêng cho tiện công việc rồi còn gì. "Mình này, cánh sát đã tìm được người chưa?" Bà Lục múc một muỗng canh, mở đầu câu chuyện. Đã hết ngày rồi, chắc phải tìm ra người rồi chứ nhỉ. Lê Gia Thụy và Lục Nhược Uyên rất quan tâm chuyện này, nghe mẹ hỏi lập tức dỏng tai nghe.
Lục Bạch Văn đang nhai, không tiện nói, chỉ lắc đầu. Nuốt xong rồi mới nặng nề đáp: "Vẫn chưa."
Tìm cho có thể thôi, chứ ông chả sốt ruột chút nào. Còn ranh đó đã trúng ma túy của ông rồi thì nó có thể trốn được bao lâu, kiểu gì chả tự vác xác tới tìm ông kia chứ.
Vội gì! "Chả lẽ cả một chút dấu vết của chiếc trực thăng kia cũng không thấy sao ba?" Lục Nhược Uyên thấy thật khó tin, chen vào.
Lê Gia Thụy cũng nghĩ giống vợ chưa cưới.
Đấy là một chiếc trực thăng đấy, có phải một chiếc xe đạp đâu mà nói không thấy là không thấy được. Chẳng phải chỉ cần dùng thiết bị ra đa dò tìm là thấy sao. Cảnh sát bây giờ làm ăn như "chó" vậy à?
Thần Hạo trầm mặt, trả lời thay: "Chiếc máy bay đó có thiết bị nhiễu sóng, ra đa không thể dò tìm hay định vị vị trí của nó được."
Nhắc tới là anh lại thấy ứa gan. Không biết bọn chúng dấu trực thăng ở đâu, mà cả người của anh lẫn cảnh sát đều không tìm được dấu vết gì. Rốt cuộc đó là ma quỷ hay thần thánh phương nào mà có thể tránh được cả tai mắt người của anh lẫn cảnh sát như vậy?
Trước đây, chỉ cần chuyện anh muốn, nửa ngày sau nhất định sẽ có. Vậy mà giờ, chỉ là việc đơn giản tìm cái máy bay to đùng đoàng và một con người còn sống sờ sờ ra đó thể mà lại chả lần sờ được dấu vết gì.
Tên khốn bí ẩn đó, hắn lại cho anh thêm một lí do để chuẩn bị tăng thêm hình phạt cho hắn trong tương lai rồi. Có thể giễu võ dương oai trước mặt anh như vậy, hắn đúng là tất khá! "Rốt cuộc cô ta là ai mà thủ đoạn lại tinh vi như vậy? Cái chính là cô ta cướp cặp nhẫn kia đi làm gì?" Lục Nhược Uyên tức tối. Nghĩ tới hôm nay ả tấn công ba và anh Hai, cô chỉ muốn xé xác con đĩ đấy ra ngay lập tức.
Lời của con gái chợt nhắc nhở bà Lục nhớ tới một người. Bà nâng ánh mắt, trầm trọng nhìn chồng: "Mình có nghĩ... đó là con bé Tường Lam không?" Đáp lại là tiếng thở dài não nề của Lục Bạch Văn: "Tôi cũng hy vọng là nó. Nhưng khả năng lớn e là không phải." Lục Nhược Uyên tán đồng, bĩu môi: "Đúng thế. Nếu là con nhỏ đó, thì nó cần gì phải bày trò như vậy. Chẳng phải chỉ cần xuất hiện đường đường chính chính lấy là được rồi sao. Cả nhà chúng ta luôn hoan nghênh chào đón nó mà." "Con nói đúng." Bà Lục thấy con nói có lý, gật đầu, rồi lại nhíu mày, đau đầu hỏi: "Vậy thì là ai? Hắn làm như vậy để làm gì? Nhà chúng ta đâu