Nhìn thái độ của ông già, Lục Thần Hạo biết thừa ông lại không thèm nghe lời khuyên của mình. Nhưng biết làm sao được, phận làm con như anh nào được quyền quá phận. Khuyên ông không nghe ang cũng đành chịu. Anh thở dài, không nán lại nữa, ra ngoài, đi về phòng. Sự nhớ tới Tuyết Vũ, anh giật mình.
Có lẽ, hôm nay bà xã anh cũng bị doạ sợ rồi. Xem đấy, anh mải lo xử lý đủ thứ, quên mất chưa nói chuyện với cô. Thế này thì hình như chưa đạt tiêu chuẩn người chồng tốt thì phải.
Nghĩ tới đây, Thần Hạo vò đầu, tự mắng mình. Anh đúng là chểnh mảng quá mà!
Anh cất bước nhanh hơn.
Mở cửa phòng ra, anh bước vào trong, nơi đầu tiên anh chú ý tới là chiếc giường ngủ.
Trống không. Chăn gối vẫn gấp ngay ngắn.
Tuyết Vũ đâu? Cô chưa ngủ sao?
Anh đảo mắt tìm kiếm, cuối cùng dừng lại ở phía ban công.
Tuyết Vũ đang đứng đó, trên người cô là chiếc áo ngủ màu tối dài vượt đầu gối vải lụa kín đáo, không còn hoa lệ, sang trọng hay kiêu ngạo như mọi khi cô ra ngoài nữa. Mà nó đơn giản và có chút... cô đơn.
Hình ảnh đó nếu không có ánh đèn, sợ rằng khảm luôn vào đêm tối u tịch cũng được nữa.
Thần Hạo nhíu mày, lạnh như vậy cô còn đi ra ngoài, lại còn không mặc thêm áo? Cô là con nít à? Không biết tự lo cho bản thân gì hết vậy? Lỡ đổ bệnh thì sao? Thật là...!
Anh thở hắt, đi tới tủ đồ lấy một chiếc áo choàng bằng lông cừu chính hiệu, đi ra, khoác lên người cô, kèm một lời trách cứ: "Em muốn bị cảm lạnh lắm hả? Trời lạnh thế còn ra đây đứng."
Tuyết Vũ không nhìn anh, cũng chẳng buồn nhìn xem thứ vừa được khoác trên vai mình là cái gì, đối diện với bóng đêm trước mặt hờ hững cười: "Có chết được đâu mà anh lo vậy?"
Thần Hạo nhíu mày. Anh không thích cô coi thường sức khỏe bản thân như vậy. Anh không cho phép. Nó như ngòi nổ khiến sự nhẫn nại bấy lâu trong ánh bùng nổ, không còn sự dè dặt nào ngăn cách nổi nữa.
Thình lình, cả người cô bị xoay lại, đôi môi bị ai đó chiếm lấy, bá đạo cắn một cái. "Tên khốn, anh làm gì vậy?" Tuyết Vũ chưa kịp đơ đã ăn đau, tức giận đẩy anh ra.
Hắn là chó à, nói cắn là cắn vậy?
Mà Thần Hạo cũng không có ý cưỡng ép cô, thuận theo thả cô ra. Chỉ là trong ánh mắt màu nâu kia không có chút biết lỗi nào:
Anh chỉ nghiêm túc cảnh cáo: "Đây là hình phạt dành cho em vì dám coi thường sức khỏe bản thân. Nếu em còn coi thường sức khỏe của mình như vậy thì lần sau không phải chỉ là cắn môi thôi đâu."
Tuyết Vũ nhíu mày, nén giận, không thèm so đo với ai kia, trước khi quay người vào trong buông mấy từ: "Đồ điên!"
Nếu hắn không phải con trai kẻ thù của cô, thì có thể cô sẽ rất cảm động với lời nói tưởng như khô khan mà lại ngọt ngào một cách đặc biệt kia mà rung động với hắn. Nhưng đáng tiếc, hắn lại là con trai kẻ thù giết cha mẹ và em gái cô.
Hắn chính là kẻ mà cho dù đàn ông cả thế giới này chết hết chỉ còn mình hắn thì cô cũng không yêu! Có người bị mắng là chó mà lại không giận, nhe răng cười, rồi lẽo đẽo theo sau cô vợ nhỏ vào giường. Kỳ thật, khi nãy sau khi bị "phạm quy" xong, anh đã sợ cô sẽ giận mình, không thèm nhìn mặt nữa. Nhưng cô chịu mở miệng tức là cô không giận anh nữa. Nhìn Tuyết Vũ đã ngồi ngay ngắn trên giường, anh lân la lại ngồi bên cạnh, tỉ tê hỏi: "Bà xã, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, em sợ không?" Tuyết Vũ chỉnh cái "ranh giới" giữa giường, lười biếng liếc một cái, tỉnh bơ đáp: "Sợ thì sao, không sợ thì thế nào? Chẳng phải đã là người sinh ra trong giới hào môn, dù thời cuộc biến chuyển thế nào cũng phải thích ứng được sao."
Thần Hạo sững người, không để ý luôn tới cái" ranh giới" anh vẫn luôn ghét nhất trần đời kia. Câu nói của cô chính là bi kịch của những người sinh ra trong gia đình thế gia. Vậy