Không ai nghe được tiếng lòng của Liễu Tư Linh và anh tài xế. Cuộc điện thoại của Tuyết Vũ vẫn tiếp tục. "Vậy à." Người bên kia đầu dây cảm thấy có gì đó không đúng, kéo dài giọng.
Chó đâm vào gốc cây mà có thể phát ra âm thanh lớn vậy sao?
"Đúng thế." Tuyết Vũ nghe thấy giọng điệu hoài nghi của anh, chột dạ: "Em bận rồi, không nói với anh nữa, cúp máy đây."
"Được, khi khác anh sẽ gọi lại." Đối phương cũng không có ý níu giữ.
Tuyết Vũ bye một tiếng, cúp máy.
"Cậu không muốn công việc này nữa?" Lục Thần Hạo chợt cất giọng lạnh lùng, quắc mắt nhìn tài xế như muốn đâm chết hắn.
Tài xế giật thót, sống lưng lạnh toát, vội vàng khởi động xe, mau chóng chuyển đi.
Lục tổng, anh đừng giận cá chém thớt như vậy. Oan uống cho em lắm!
Còn có, tình huống này... hình như nó rất quái đản nha. Vợ hợp pháp và tình nhân đi chung xe, là cái thể loại qủy gì?
Những người khác không biết, nhưng hắn là tài xế của Lục Thần Hạo nhiều năm, sao lại không biết Liễu
Tư Linh là tình nhân được Lục tổng yêu chiều vô đối. Chiếc xe này, không biết đã chở Liễu Tư Linh bao nhiêu lần rồi.
Tuyết Vũ giờ mới phát hiện ra không khí trong xe cực kỳ nặng nề, lạnh lẽo. Chẳng qua, nặng nề mấy cũng không ảnh hưởng tới cô.
Còn một nỗi lo nữa đang chờ cô buồn phiền đây. Người vừa gọi cho cô, là anh trai của cô, con trai độc nhất của Trần gia, Trần Khắc Dương. Anh đi Pháp công tác từ ba tháng trước.
Hai tuần nữa Khắc Dương về rồi...
Phải làm sao đây?
Chuyện cô kết hôn với Lục Thần Hạo, Khắc Dương không hề biết. Anh vốn không đồng ý kế hoạch này của cô, anh nói như vậy quả mạo hiểm. Cho nên, sợ anh làm hỏng kế hoạch, cô đã quyết định giấu anh, không báo cho anh biết.
Dù sao đây chỉ là kế hoạch trả thù của cô, không phải là kết hôn thật.
Nhưng hai tuần nữa anh sẽ về, lúc đó chuyện này sẽ không thể giấu được nữa. Mặc dù cô thấy mình làm vậy không sai, nhưng Khắc Dương yêu thương cô như vậy, đối xử với cô còn tốt hơn cả em ruột, cô lại giấu anh, không nghe lời anh, không biết có giận mà từ mặt cô luôn không.
Chỉ nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn ấm áp kia xuất hiện vết nứt, cô đã thấy cực kỳ áy náy. Ách! Phiền não ghê!
"Tổng giám đốc, anh không khỏe ở đâu sao. Nhìn sắc mặt anh kém quá." Giọng nói mềm mại của Liễu Tư Linh vang lên, phá tan không khí ngột ngạt quá mức yên tĩnh trong xe.
Tuyết Vũ nghe vậy, theo phản xạ quay lại nhìn. "Không sao, chỉ hơi đau đầu một chút." Lục Thần Hạo đang dựa lưng vào ghế, sắc mặt Lục Thần Hạo đúng là có chút tái nhợt, hai tay xoa xoa hai bên thái dương. Liễu Tư Linh ngồi bên cạnh, đặt tay lên vai anh, vẻ mặt cực kỳ lo lắng, quan tâm.
Liễu Tư Linh nhanh tay mở túi xách lấy ra thứ gì đó, đưa cho Lục Thần Hạo.
"Vậy anh mau ngậm viên thuốc đông y này vào đi, có tác dụng dưỡng thần, giảm đau rất tốt." "U"
Có vẻ Lục Thần Hạo đã quen với điều này, không nghĩ ngợi gì, cầm lấy viên thuốc, bỏ vào miệng.
Liễu Tư Linh lấy trong túi xách ra một chai nước uống, nhanh tay mở nắp đưa cho Lục Thần Hạo. Bộ dạng của cô ta, còn giống vợ hiền hơn cả người vợ thật sự là Tuyết Vũ.
Nhìn một màn này, Mạc Lam cảm thấy tội lỗi khi mình đã đánh gãy một đôi uyên ương! "Thư ký Liễu thật chu đáo. Còn có chuẩn bị thuốc cho Thần Hạo nữa. Có một thư ký như vậy, tôi cũng yên tâm rồi." Cô lên tiếng, giọng điệu chân thành. Liễu Tư Linh giật mình, giờ mới nhớ ra trong xe còn có một người vợ hợp pháp của Lục Thần Hạo, vội vàng ngồi cách xa Lục Thần Hạo ra, sắc mặt cứng đơ, cười cười chống đỡ.
"Thiếu phu nhân quá khen. Đây là chức trách của tôi mà."
Tuyết Vũ mỉm cười, không nói gì. Chỉ là nụ cười này càng khiến Liễu Tư Linh chột dạ, không thoải mái. Nhìn thái độ hờ hững, bất cần của cô, Lục Thần Kiệt càng khó chịu hơn. Vẻ mặt của cô rất tự nhiên, không hề giống đang "lạt mềm buộc chặt" gì đó.
Tâm trạng này ảnh hưởng khá sâu đến Lục Thần Hạo, tới nỗi ngay cả khi đã đến khu chung cư Liễu Tư Linh ở, cô ấy xuống xe, anh cũng không nói