Chồng nó bị thương nặng đang nằm trong phòng cấp cứu chưa ra đây này, nó thân làm vợ, không lo tới chăm sóc chồng, ở đó mà dưỡng với chả bệnh. Chắc chỉ sụt sịt chút rồi nói quá lên để trốn việc nhà bên này chứ gì. Bà biết thừa quá mà. Bà Lục bực tức nghĩ.
Bà Trần bên kia vẫn đáp lại bằng giọng thổn thức:
"Đã uống thuốc truyền nước rồi chị ạ. Bác sĩ nói không sao, chỉ là vẫn chưa cắt cơn sốt. Chắc sáng mai sẽ ổn. Rõ khổ!"
Bà Lục thở dài như đúng rồi: "Khi sáng tôi thấy con bé vẫn đi làm tưởng nó vẫn khỏe, đầu biết nó sắp đổ bệnh đầu. Nếu không, tôi đã bắt nó nghỉ ở nhà rồi. Cũng tại tôi không quan tâm, lơ là con bé mới để anh chị xui lo lắng. Thật lòng tôi áy náy quá."
"Sao có thể trách chị được. Là do con bé quá coi thường sức khỏe của mình thôi." Cuộc nói chuyện giả trân giữa hai bà thông gia cứ thế bắt bầu. "Tôi đang định gọi cho con bé đến bệnh viện đây, Thần Hạo nó đang ở nhập viện rồi."
"Thần Hạo làm sao vậy hả chị?"
"Không có gì, chỉ là bị tai nạn nên bị thương, vẫn đang trong phòng cấp cứu, chưa biết thế nào." "Ôi! Sao lại ra nông nỗi này chứ? Một người ốm đã đành... Ông trời sao lại trêu ngươi thế này?" Bà Trần thở dài, bất lực: "Tuyết Vũ vẫn nằm mê man, giờ... giờ làm thế nào để gọi nó dậy qua đó được đây? Nó mà biết chuyện sẽ đau lòng lắm."
Bà Lục cũng thở dài: "Thôi chị ạ. Tuyết Vũ ốm rồi, chị đừng nói gì, cứ để ở bên nhà chăm sóc, bên đây vẫn còn có tôi lo."
"Vâng. Chị sui nói vậy làm tôi thấy áy náy thay con gái quá. Số con bé thật có phúc khi có được một người mẹ chồng tốt cho đáo và tâm lý như chị." "Có gì đâu, là điều nên làm thôi mà. Người nên anh lấy là tôi đây. Tuyết Vũ về làm dâu nhà tôi rồi, thể mà khi nó bị bệnh, lại phải phiền đến anh chị chăm sóc. Thật sự làm tôi khó nghĩ quá."
"Coi kìa, sao chúng ta phải khách sao với nhau thể chứ, nghe mà xa lạ quá. Thân làm cha mẹ, chăm sóc con cái bị ốm là điều bình thường thôi mà. Vậy chị ở bên đó có gì thì báo cho tôi một tiếng với nha. Sáng mai rồi vợ chồng tôi sẽ qua thăm sau. Chứ giờ Tuyết Vũ thế này tôi đi cũng không yên lòng."
"Vâng, tôi biết rồi. Vậy tôi cúp máy đây. Chào chị." lúc Bạch Văn đứng gần đó Cuộc Nói