Dạo chơi cũng là một công việc là tốn sức. Sau khi đi hết một vòng này, hai chân Tuyết Vũ đã mỏi nhữ rã rồi, không thể nào đi tiếp nữa.
"Tôi không đi nổi nữa, mỏi chân quá!" Cô ngồi thụp xuống bóp bóp hai chân,
"Lên anh công." Một tầm lưng rộng xuất hiện ở trước mặt, như mời như gọi ảnh mắt của Tuyết Vũ.
Cô chớp mắt, không chần chừ, cũng không khách sảo, cứ thể leo lên lưng Thần Hạo. Bây giờ, hắn là bạn du xuân của cô, không phải là con trai của kẻ thủ. Tạm thời không phải đối tượng trong kế hoạch trả thủ của mình.
Không cần phải quá khắt khe, xa cách.
Cô đâu biết, quyết định này của mình đã khiến Thần Hạo vui thế nào. Nếu cô củi về phía trước thì đã nhìnthấy đôi môi của Thần Hạo cong lên, vẽ thành nụ cười thích thủ mang vài nét chiến thắng cùng hạnh phúc.
Anh xốc cô lên, đứng dậy, nhẹ nhàng bước đi. Có thể Tuyết Vũ nhẹ hơn anh cả hai chuc ký, chẳng có gì nặng nề cả,
Hình ảnh này thu hút không ít ánh mắt của những vị khách ngoại quốc như hai người lẫn các vị chủ quẩy. Chẳng qua, ở trong ánh nhìn của họ chỉ có ngưỡng mộ mà ghen tị chứ không hề có sự mia mai hay đẻ biu gì.
Nhưng mà, anh không tìm lỗi ra!
Khu chợ này rộng tới hai mươi ngàn mét vuông, lại được chia ra thành nhiều luống nhò, nhiều sạp hàng,
không để ý rất dễ bị lạc đường. Mà Thần Hạo cũng làlần đấu đến đây, cho nên không nhớ hết đượC.
Ban đầu Tuyết Vũ không để ý mấy, chỉ ngồi yên trên lưng anh. Sau mới phát hiện ra cải sạp hàng bán phố mai que kia hinh như minh đã đi qua tận ba lấn rồi. Thấy là la, cô mới hỏi:
"Sao cái sạp hàng này quen mắt thế? Đừng nói là anh không biết đường đi ra nhé?"
Thần Hạo nghe vậy, chột dạ mà vẫn mạnh miệng chối quanh:
"Ai bảo. Là anh thấy cung đường này đẹp quá nên mới cổ tình đi vòng mấy lần đầy."
"Phải không?" Tuyết Vũ có ngốc mới tin, phả vào tai anh làn hơi nghi hoặc.
Thần Hạo khung cả người, Biết không thể giấu cô, đành xấu hồ thửa nhận:"Nhiều đường đi quá, anh không nhớ rõ. Nhưng bà xã, em đừng lo anh có cách rối."
Anh nói xong, một tay giữ Tuyết Vũ, một tay lấy điện thoại ra bắm. Tuyết Vũ không cần nhin thấy bước tiếp theo, cũng biết Thần Hạo sẽ làm gì.
Cô thở dài, tuột xuống khỏi người anh, trước ánh mắt khó hiểu của Thần Hao, liếc một ánh mắt khinh thường:
"Biết sao còn gọi hỏi vệ sĩ hà?"
Bàn tay đang bẩm điện thoại của thắng Hạo chot đứng lại.
"Em biết rồi?"
Tuyết Vũ hừ müi:
"Sao lại không. Người của anh hành sự lộ liễu vậy, tôikhông muốn biết cũng khó."
Không biết thì bảo không biết đi, lại còn bày đặt sĩ diện.
Thần Hạo theo cái hất cắm của cô, nhìn về hưởng Tây Nam, cách khoảng bốn chục mét, thấy một trong những vệ sĩ của mình đang lấp ló ở đó, trốn mà lộ ra cả một nửa người với bộ đồ màu đen, kiểu đồng phục dành cho vệ sĩ của nhà họ Lục.
Ảnh mắt nâu thoáng qua tia âm trầm. Ăn hại thật mà! Đã dặn là âm thẩm bảo vệ rồi, thế mà còn để vợ anh nhìn ra được. Kiểu này về trừ lương cho biết. Có điều, kiểu gì thì kiểu, Thần Hạo vẫn phải nhờ sự trợ giúp người của mình mới có thể tim đường đi ra khỏi khu chợ đêm. Boi Tuyết Vũ... cũng không nhỏ duong diHai người tạm dừng cuộc hành trình một cách bất đắc dĩ như vậy. Thần Hạo không trở lại ngôi nhà trên đổi Oài Hương, thay vào đó là thuê một phòng khách sạn năm sao ngay trong trung tâm thành phố. Tất nhiên, hai người chỉ thuê một phòng. Cũng giống như ở nhà, chiếc giường lại bị chia đôi.
Thần Hạo nhìn chiếc giường đang êm đẹp bị ngăn cách bời tấm chăn được cuộn tròn lại, rấu rĩ thương lượng:
"Bà xã, không thể phá bỏ cải ranh giới này sao?"
"Không." Tuyết Vũ phũ phàng đáp, nằm xuống giường, ngủ luôn,
Thần Hạo...
Anh có thể đạp cái chân kia xuống giường không?Có thể! Anh dư sức mà!
Nhưng anh lại không thể không tôn trọng lời