Hắn không muốn bị ông già trừng phạt, không muốn bị cẩm túc. Hắn muốn được tiếp tục đi hát. Hắn vẫn còn nhiều ca khúc chưa công chiếu. Chỉ cần nghĩ tới toàn bộ các fan em gái quay lưng với hắn là hằn đã cảm thấy đau khổ" lắm rồi. Lục Khang Dụ suy đi nghĩ lại hồi lâu cuối cùng quyết định, sẽ thể chấp giấy tờ.
Vì tương lai tốt đẹp của bản thân hắn, đành làm liều vậy. Dù sao, thì hắn chi mượn tạm thôi mà chứ có lấy luôn đâu. Chờ khi nào hắn không đủ tiền trả nợ rồi sẽ lấy giấy tờ đất về trả cho ông già ngay.
Ông chủ Linh chỉ cần có thể lập tức thả cho hắn về. Tất nhiên, trước khi hắn rời đi, không quên "nhắc nhẹ" một chút về thời hạn dành cho Lục Khang Du
Lục Khang Dụ cứ thế chuếnh choáng rời khỏi. Thậm chí hắn còn không nhớ nổi, mình làm cách
nào mà về được tới nhà.Hắn bắt đầu lên kế hoạch trộm giấy tờ. Được cải, bình thường hån không có thói quen trộm cắp, cho nên ông già và mẹ hắn không hề đề cao cảnh giác với hắn. Mà mẹ lại thương hằn nữa, cho nên hành động càng dễ dàng hơn. Hắn chỉ cần nấu chén chè Dưỡng Nhan Tuyết Vị, mang lên lấy lòng bà mẹ yêu quý của hắn là chuyện gì cũng dễ dàng.
Từ lúc thắng con út đi theo nghiệp hát hò, bà Lục ít gặp con trai hắn. Giờ thấy con về nhà, lại còn tự tay nấu chè dưỡng nhan cho bà, bà vui cười đến không khép miệng lại được.
Bà nào có biết đằng sau cái chén chè "có hiểu" kia, là một là cả một âm mưu to lớn đã hình thành, cứ xuýt xoa khen con ngoan lấy ngoan để mãi.
Lục Khang Dụ nhân cơ hội bà không để ý vào phòng vệ sinh, trộm chìa khóa tủ cất giấy tờ để trong cái ngăn bàn trang điểm.
Trộm được rồi, hån chờ lúc bà Lục đi vắng, mới lại vào phòng ngủ của bà, lấy chìa khóa mở cửa tủ bắt đầu công cuộc trộm đồ của mình.
Thời gian này Lục Bạch Văn lại bận rộn đủ thứ, nào có ở nhà đầu. Thành ra, Lục Khang Dụ hành động lại càng thuận lợi hơn.
Lấy được toàn bộ giấy tờ cần rồi, Lục Khang Dụ lập tức mang đồ, phi ngay tới sòng bạc tìm ông chủ Linh.
Nhìn một quyển hồ sơ dày có đầy đủ các loại giấy chứng nhận nhà đất của chính quyền, ông chủ Linh hài lòng, thu hồi án đối với Lục Khang Dụ, thả cho hắn tự do.
Lục Khang Dụ thấy ông chủ Linh thu hồi sát lệnh với mình, sướng phát rồ, suýt nữa lại cong mông chạy đi mất. Nhưng nhìn tới toàn bộ giấy tờ nhà đất kia, lương tâm của hắn trỗi dậy, cảm thấy không yên lòng. Hắn cho rằng bản thân đủ cẩn thận, bắt ông chủ Linh phải hứa không được giở trò gì với đống tài liệu kia, rồi mới yên tâm rời đi.
Mà hắn đâu biết, khi hắn vừa rời khỏi, người gọi là ông chủ Linh kia nhếch môi cười mía mai:
"Thật không hiểu nổi, Lục Bạch Văn rõ ràng cáo già như vậy, sao lại sinh ra một thằng con ngu dốt, đần độn thể cơ chứ."
Giọng nói rõ ràng khi nãy còn đậm chất nam tính, mà giờ đã biến đổi, mang hơi hướng giọng nói của phụ nữ rồi.
"Hắn càng ngu thì càng thuận lợi cho chúng ta chứ sao."
Từ trong căn phòng sau lưng ông chủ Linh, một giọng nói nữ tính êm ái mà mạnh mẽ vang lên. Ngay sau đó, cánh cửa phòng vẫn luôn được đóng im lim kia bị đẩy ra, một đôi giày cao gót màu đỏ quyến rũ cực kỳ nổi bật cùng với bàn chân trắng nõn nà xuất hiện,
Người nọ là... Tuyết Vũ.
Ông chủ Linh kia quay lại nhìn cô, búng tay tỏ ý tán thành.
"Không sai! Em nói đúng. Nếu hắn thông minh quá, chúng ta lại phải mất công giăng thêm mấy cái bẫy rồi."
Một tay "gã" đưa lên đầu, bóc bóc gì đó. Chỉ sau vài giây, mái tóc ngắn nam tính kiểu Hàn Quốc lịch lãm đã bị gỡ ra, theo đó mái tóc ngắn ngang vai mềm mượt, nữ tính rũ xuống, buông thống trên đôi vai.
Chưa dừng lại, ông chủ Linh tiếp tục gỡ bộ ria mép, lấy nó ra khỏi vành môi một cách dễ dàng, cứ như thế bộ ria mép kia không phải được mọc trên cơ thể "gã".
Mà sự thật, nó không mọc trên vành