Không có hắn, cô biết sống sao đây. Cô không thể sống thiếu hắn được.
Đổi lại, vẫn là ánh mắt vô tình không còn tình cảm của Lê Gia Thụy. Hắn cực kỳ chán ghét, hất tay Lục Nhược Uyên ra, phũ phàng phán mấy chữ:
"Con đàn bà điên!"
Rồi xoay người, cất bước đi.
"Anh không được đi!" Lục Nhược Uyên hốt hoảng đuổi theo, giữ hắn lại. "Gia Thụy, em xin anh, anh đừng đi mà..."
Lê Gia Thụy trời sinh vốn không phải loại thật sự biết nhường phụ nữ. Bình thường, khi cần thiết thì hắn phải tỏ vẻ chiều chuộng, nhưng khi hắn tức lên và không còn coi người đó ra gì nữa, hắn sẽ không biết nhẹ tay là gì.
"Tránh ra cho tôi!" Hắn đanh mặt, đẩy Lục Nhược Uyên ngã ra đất.
Không may là, bên cạnh đó có một chiếc bàn. Lục Nhược Uyên ngã trúng chỗ đó, trán đập vào góc bàn, ngã xuống sàn nhà.
"Nhược Uyên!" Bà Lục hốt hoảng chạy tới, đỡ con gái dậy.
Cả nhà họ Lục đều chạy tới bên. Lục Nhược Uyên ngất đi trong tức tưởi.
Nhìn vết thương khá sâu trên trán Lục Nhược Uyên đang chảy máu, mắt bà Lục tối sầm lại. Thần Hạo và Lục Bạch Văn, Lục Khang Dụ chỉ có giận hơn chứ không có kém. Mái tóc vào nếp gọn gàng của Lục Nhược Uyên được chuyên gia tỉ mỉ tạo kiểu giờ đây đã bung ra, rối bời thành một đống, một nét kiêu sa cũng không còn.
"Nhược Uyên!" Bà Lục thảng thốt kêu lên, giận dữ quắc đôi mắt đỏ ngầu nhìn Lê Gia Thụy, đứng dậy tát hắn một cái, cảnh cáo: "Lê Gia Thụy. Không ngờ con người của cậu lại cặn bã như vậy, tôi đúng là nhìn nhầm cậu rồi. Tôi nói cho cậu biết con gái tôi mà có mệnh hệ gì thì cậu đừng hòng thoát được chuyện này!"
Từ lúc Nhược Uyên chào đời cho tới giờ, cả mạnh tay bà cũng không nỡ. Vậy mà thằng khốn này lại dám đối xử tệ bạc với con bà như vậy. Muốn chết sớm sao?
Hắn bị đánh, tức giận mà nhổ một ngụm nước bọt, nhếch môi cười đểu cáng.
Cứ đánh đi, rồi lát nữa sẽ cho bà biết thế nào là nghiệp quật! Hắn nghĩ trong bụng.
Bà Lục tức muốn bể phổi. Bà không ngờ hắn lại là loại người không có giáo dưỡng hỗn xược như vậy.
Trước đây, bà thấy hắn ngoan ngoãn hiểu chuyện, có ý chí cầu tiến, tài năng cho nên mới ủng hộ con gái quen hẳn. Không ngờ, hắn lại là kẻ bại hoại, thay lòng đổi dạ, vô ơn phụ nghĩa như vậy.
Bà đúng là nhìn nhầm người rồi. Nếu không phải vì con gái bà đang nhất bà sẽ không ngại cho hẳn một trận.
"Khốn nạn. Anh dám làm chị tôi bị thương, tôi đánh chết anh." Lục Khang Dụ nổi điên, lao tới đánh Lê Gia Thụy.
Thần Hạo vẫn giữ được bình tĩnh, ngăn lại: "Đừng làm loạn nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất là đưa Nhược Uyên đi bệnh viện."
Lục Khang Dụ nghe vậy mới chững lại, cắn răng thu lại ý nghĩ muốn đánh người của mình.
Phải, sức khỏe của chị Ba quan trọng nhất. Thần Hạo nén lại cơn giận của mình, gọi Thạch Đường tới đưa em gái bảo bối đi bệnh viện trước. Cứ như thế, cô dâu Lục Nhược Uyên những tưởng rằng sẽ là nhân vật xinh đẹp hạnh phúc nhất trong ngày trọng đại của mình, thì bây giờ lại rời khỏi ngay trong đám cưới của mình một cách thảm hại, xấu hổ nhất.
Đây đúng là chuyện đặc sắc nhất mà khách mời ở đây từng được chứng kiến. So với một cái lễ cưới linh đình hoành tráng diễn ra một cách viên mãn thì hít cái drama thế này vẫn thấy kích thích hơn. Tuyệt nhiên, chẳng có được mấy người đồng cảm với Lục Nhu Uyên
Cô dâu đi bệnh viện rồi, không có nghĩa mọi chuyện sẽ dừng lại ở đây.
"Bà Diệu, sao bà lại đánh con trai tôi?" Người lên tiếng sau đó là mẹ của Lê Gia Thụy, bà Thục.
Từ lúc xảy ra chuyện, bà và chồng mình luôn ngồi im lặng trên ghế của mình như người ngoài không liên quan. Mãi sau khi thấy bà Lục đánh con trai. Bà xót con trai xong, liền đứng dậy đi tới.
Đám họ hàng bên nhà đẳng trai là một lũ ăn bám, chỉ biết đục khoét nhà chính, gió chiều nào theo chiều đấy. Mặc dù bất ngờ, không biết vì sao Lê Gia Thụy lại bỗng dưng lại muốn