Kỳ Luân sững người, lần đầu tiên trong đời anh thấy Thần Hạo bi lụy như vậy. Anh hạ giọng gần như dỗ dành trẻ nhỏ: "Sao lại không thể giải quyết. Trên đời này không gì là không giải quyết được cả, không phải chính cậu từng nói thế sao. Một mình cậu không giải quyết được thì tôi sẽ giúp. Cậu quên vẫn còn có tôi luôn bên cậu sao?"
Thần Hạo nhìn Kỳ Luân, ánh mắt lờ đờ phủ một lớp sương, khiến anh có cảm tưởng như mình đã thuyết phục thành công rồi, nhoẻn miệng cười đầy tự tin. Kết quả, Thần Hạo chẳng nói gì, cầm chai rượu tiếp tục uống.
Kỳ Luân bị phớt lờ, đen mặt. Cướp lấy chai rượu: "Cậu còn muốn uống tới bao giờ nữa?"
Người nào đó như chẳng nghe thấy Kỳ Luân nói, chỉ chăm chăm nhìn vào chai rượu bị cướp đi, gằn giọng:
"Trả chai rượu cho tôi!"
Kỳ Luân thật hết nói nổi, giấu chai rượu ra sau lưng, kiên quyết lắc đầu: "Không đưa. Cậu có đánh chết tôi cũng không đưa. Cậu nhìn xem cậu đã uống bao nhiêu chai rồi hả? Uống nữa để tìm chết sao?"
Nếu là người khác, anh đã mặc kệ rồi, có biết không? Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
"Tôi nhắc lại, trả cho tôi!"
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy vào. Thạch Đường hớt ha hớt hải chạy vào. Anh là nhờ Kỳ Luân báo mới biết mà tới.
"Tổng giám đốc, có chuyện rồi."
"Chuyện gì?" Còn có chuyện gì "Cái gì?" Cả Thần Hạo lẫn Kỳ Luân cùng thốt lên.
Thần Hạo bật dậy, túm lấy cổ áo Thạch Đường, gay gắt hỏi: "Cậu vừa nói gì?"
Thạch Đường giật mình, nuốt khan:
"Hồng Thất vừa gọi cho tôi, nói thiếu phu nhân đã cho người bắt bà chủ vào viện tâm thần rồi."
Càng nói, giọng anh trợ lý càng bé lại, cũng chuẩn bị sẵn tinh thần đón chờ cơn thịnh nộ của Boss.
Kỳ Luân sốc toàn tập.
Thần Hạo sững người lẫn tức giận. Cô vậy mà còn dám làm ra chuyện như vậy?
Anh không nói không rằng, buông Thạch Đường ra, bước đi. Anh cần phải đi cứu mẹ ra.
Chỉ là, chưa được ba bước, cả người anh đã lảo đảo, rồi như cái cây bị đốn
ngã triệt để, đổ ập xuống. Thạch Đường nhanh tay đỡ được, hốt hoảng gọi: "Sếp, anh sao vậy? Sếp?" Gọi mãi không thấy Boss động đậy gì, anh trợ lý hoảng xanh mặt, quay sang hỏi người nào đó vẫn chưa hết sốc: "Cậu Luân, tổng giám đốc bị sao vậy?"
"Không sao, chỉ say rượu thôi. Nhìn xem, cậu ta uống hết đống này, không say mới lạ đấy. Mang cậu ta về thôi." Thần Hạo được đưa về ngay sau đó trong trạng thái ngủ sâu. Trong giấc ngủ, anh thấy mình trở về thời điểm cùng Tuyết Vũ du xuân bên quốc đảo Síp. Cô vui vẻ bên cạnh anh, cùng anh đi ngắm hoa Oải Hương buổi sáng, buổi chiều ngắm chim hồng hạc đáp xuống hồ Muối kiếm ăn, cuối ngày ngắm mặt trời lặn. Cuộc sống rất êm đềm, hạnh phúc. Không sầu, không bi, không oán không hận. Chẳng còn gì tốt đẹp bằng. Anh còn mơ, cô sinh cho anh hai đứa bé sinh đôi rất dễ thương. Cô và anh cùng nhau chăm con, cùng nhau chứng kiến con lớn lên từng ngày. Mỗi ngày, cả nhà bốn người đều quây quần bên nhau, mặc cho thời gian trôi nhanh như gió thổi, tiếng cười rộn ràng cứ bao bọc lấy từng ngày, không bao giờ tắt.
Thần Hạo thấy mình rất hạnh phúc. Cuộc đời mỗi người, chỉ cần thế mà thôi...
Anh giật mình tỉnh giấc. Nhìn trần nhà bằng gỗ quý, Thần Hạo thẫn thờ.
Hóa ra, những gì anh vừa trải qua chỉ là một giấc mộng. Một giấc mộng, mà anh cứ ngỡ mình đã sống được một đời dài rồi.
Người ta nói, thực tế luôn trái ngược với giấc mơ. Quả là như vậy thật. Thực tế tàn khốc bao nhiêu, trong mơ lại ngọt ngào hạnh phúc bấy nhiêu. Nếu có thể, anh ước mình được sống mãi và chết luôn trong giấc mơ đó, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Nhưng đời mà, làm gì có chữ "Nếu". Nhìn lại trần nhà lần nữa, Thần Hạo mới phát hiện ra, đây