Bà Trần nghe vậy, dù đau lòng cũng chỉ có thể thở dài bất lực. Bà buông cô ra, nhẹ nhàng nhắc nhở:
"Mẹ biết bây giờ nói gì cũng vô ích. Chỉ biết dặn con nhớ phải cẩn thận, làm việc gì cũng phải đặt an toàn bản thân lên hàng đầu. Không phải chuyện gì cũng đều sẽ thuận lợi đâu.
Đừng quên, cuộc sống tươi đẹp đang chờ con ở tương lai."
Bà biết, động lực giúp Tuyết Vũ có thể sống đến bây giờ chính là báo thù. Từ khi cô quyết định lấy Lục Khắc Hạo, thì cũng giống như mũi tên đã được lên dây cung bằn ra, không thể quay đầu lại, chỉ có thể đi tiếp. Việc bà có thể làm bây giờ là ủng hộ và nhắc nhở cô.
Tuyết Vũ khẽ gật đầu: "Con biết rồi. Con sẽ ghi nhớ lời mẹ dặn. Con tuyệt đối sẽ không để bản thân xảy ra chuyện gì đâu."
Ít nhất là khi Lục gia còn chưa lụi bại.
Bà Trần không còn biết nói gì, chỉ biết gật đầu, ôm lấy cô lần nữa che đi đôi mắt đỏ hoe sắp không nhịn được mà chảy nước mắt.
Số con gái của bà, thật khổ!
Bà nhớ, lần đầu tiên gặp Tuyết Vũ là vào một đêm mưa tầm tã. Khi đó, vợ chồng bà mới vừa đi dự tiệc của một đối tác về, xe đang chạy trên đường bỗng phanh gấp lại. Bà chưa kịp mở miệng hỏi, đã nghe tài xế nói: "Tổng giám đốc, có một cô bé bị ngất giữa đường."
Hai vợ chồng bà xuống xe, đem cô bé người đã ướt sũng lên xe, về nhà.
Tuyết Vũ phát sốt, cộng thêm nhiều ngày không được ăn uống, cơ thể suy nhược, hôn mê bốn ngày liền mới tỉnh. Tỉnh lại rồi lại không nói năng gì, ai hỏi gì cũng không nói, cứ như một con búp bê vô hồn, cứ thu mình cạnh đầu giường, không cho ai chạm vào, cơm chỉ ăn vài miếng rồi thôi. Tình trạng này kéo dài suốt một tuần liền. Bà thấy cứ như vậy mãi không ổn, thử đi tới bắt chuyện với cô lần nữa. Vậy mà ngoài sức tưởng tượng của bà, Tuyết Vũ có phản ứng, từ từ ngước lên nhìn bà, câu đầu tiên cô nói ra càng khiến vợ chồng bà chấn động.
"Con muốn trả thù. Xin hãy giúp con!"
Ánh mắt của Tuyết Vũ khi đó, cả đời này bà không bao giờ quên. Một đôi mắt đỏ ngầu, sắc bén, tích tụ đầy oán hận. Những tưởng lời nói kia chỉ là lúc cô kích động nhất thời nói ra. Nhưng không, những điều sau đó Tuyết Vũ làm được thật sự khiến người ta khiếp sợ.
Từ chuyện học tập, luyện võ, tập bắn súng thông thường đến những bài luyện tập khắt khe, đáng sợ đến mức thân thể bị thương, cô đều vượt qua được. Mà động lực duy nhất để cô làm được điều đó, chính là báo thù.
Nếu như năm đó, Trần Thị lớn mạnh như bây giờ, thì vợ chồng bà đã thay cô trả thù lâu rồi, không cần phải chứng kiến ngày ngày cô vì muốn mình mạnh mẽ mà thân thể thương tích đầy mình. Tiếc là, khi đó Trần Thị chỉ là một công ty nhỏ, không đủ sức để đấu lại quyền lực trong tay Lục Bạch Văn.
Suốt mười sáu năm qua, những gì cô trải qua, bà đều chứng kiến hết thảy. Mỗi một lần cô bị đau, là một lần bà như bị dao cắt thịt. Nhưng bà không dám cản, bà sợ, lại nhìn thấy ánh mắt ngập tràn oán kia.
Ông bà Trần không ở lại lâu, ngồi thêm một lúc, dặn dò cô mấy câu rồi ra về. Đằng nào cũng đã có con rể chăm con gái rồi, ông bà ở lại cũng chỉ vướng tay chân mà thôi.
Cả nhà Lục gia cũng có mặt ngay sau đó, bao gồm "bà, mẹ, em gái, em trai chồng". Mỗi người một câu hỏi thăm, Tuyết Vũ không rảnh nghĩ xem, lời nào thật, lời nào giả, kiểu gì thì họ mãi không phải người thân của cô, hơi đâu để ý. Họ hàng trong tộc cũng lần lượt đến thăm, già trẻ lớn bé, tất thảy hơn năm chục người đều đầy đủ, không thiếu một ai. Qùa biểu loại gì cũng có, toàn đồ bổ đắt tiền, kèm theo đó là những lời nịnh hót, khen cô dũng cảm các kiểu. Chẳng qua, cuộc viếng thăm này chỉ xuất phát từ lợi ích, không phải họ thật sự lo lắng cho cô gì cho cam. Tuyết Vũ nghe mà phát ngán, chỉ mỉm cười coi như đáp lại. Nói sao cô cũng là mợ cả của Lục gia được cưới hỏi đàng hoàng, dưới ba người,