Loa phóng thanh của sân bay cũng thật khéo vang lên giọng nói dễ nghe thông báo của nữ tiếp viên.
Sắp đến giờ bay rồi.
Bà Trần biết, đến nước này thì không thể nào lay chuyển cô được nữa, bất đắc dĩ thở dài.
"Được rồi.
Đã như vậy thì mẹ không ép con nữa." Bà cầm lấy tay hái cô gái, miễn cưỡng dặn dò: "Sang bên đó chỉ có hai chị em, hãy chăm sóc tốt cho nhau.
Có chuyện gì phải gọi điện báo cho ba mẹ, biết không?"
Bà nói mà thấy nghẹn.
Trời không chịu đất, đất phải chịu trời chứ sao giờ.
"Con biết mà.
Mẹ yên tâm!" Tuyết Vũ nhoẻn miệng cười tràn đầy năng lượng cho bà yên tâm.
Bích Trâm gật đầu gật lấy gật để, thề thốt đảm bảo các kiểu, nói tóm lại là lấy mạng mình ra đảm bảo luôn rồ.
Sắc mặt Bà Trần mới giãn ra.
Bà Trần nhìn Bích Trâm, lòng càng buồn não nề.
Hôm biết Bích Trâm sẽ đi du học, bà tiếc lắm.
Thời buổi này kiếm đâu ra một cô gái tốt như Bích Trâm chứ, vừa hiền hòa lại hiểu chuyện.
Những tưởng sẽ rước được con bé về làm dâu nhà mình, vậy mà...!
Âu cũng là do số phận, con trai bà không có phúc ấy.
Nhìn đồng hồ không còn bao nhiêu thời gian nữa, Tuyết Vũ lại ôm từng người một cái để tạm biệt.
Ông bà Trần lại thêm một phen dặn dò lần thứ en-nờ.
Tuyết Vũ nghe nhiều nhưng không thấy phiền, chỉ thấy xúc động nghẹn ngào phát khóc mà thôi.
Ai đi qua sóng gió rồi mới biết, ở đời, có được những người yêu thương quan tâm ta là một hạnh phúc cực kỳ lớn lao.
Đến phiên Khắc Dương, anh vậy mà lại đưa tay ra ngăn cách kiểu muốn xua đuổi cô đấy.
"Được rồi, đi đi.
Không nhanh là không kịp bây giờ."
Tuyết Vũ bĩu môi, lườm anh: "Đi ngay bây giờ đây.
Anh không cần phải đuổi.
Nhớ chăm sóc ba mẹ giúp em đấy!" Cô làm bộ ngúng nguẩy, ngoảy mông bước đi.
Vừa xoay người một cái, một giọt nước mắt chảy ra.
Cô biết anh không phải ghét cô.
Như vậy cũng tốt, anh nói mấy lời bịn rịn cô mới sợ ấy.
Còn lại Bích Trâm, cô cũng chào từng người, từ ông bà Trần cho đến Thế Lân.
Đến lúc chào Khắc Dương, ánh mắt cô dừng lại trên người anh một lúc lâu, mới mỉm cười mà nói:
"Khắc Dương, em đi đây."
Trái ngược với câu nói bình thản ấy, là cả một bầu trời mong ước được nghe câu "Đừng đi, hãy ở lại với anh" từ miệng anh.
Chỉ cần một câu của anh thôi, cô sẽ không đi nữa.
Đắng lòng thay, mong ước cũng chỉ là ước mong, không hề thành sự thật.
Anh phũ phàng mà nhẹ nhàng gật đầu: "Lên đường bình an."
Chút hy vọng mong manh cuối cùng còn sót lại cuối cùng cũng bị bóp nát.
Anh thật phũ phàng.
Bích Trâm biết, mình thật sự không còn cơ hội nào nữa rồi.
Nên buông tay thôi!
Giấu đi tổn thương trong lòng, cô gượng cười tỏ vẻ mình ổn, quay đi.
Cô bước thật nhanh như đang trốn chạy vào trong khu kiểm tra.
Nước mắt cũng theo cái xoay người kia mà chảy như mưa, rơi mãi không ngừng.
Tạm biệt, tình yêu của cô! Bích Trâm không hề biết, có một người thật sự mong cô ở lại.
Là Kỳ Luân.
Anh đã đến đây lâu rồi, nhưng không đủ can đảm xuất hiện, chỉ có thể đứng giữa đám đông không ngừng qua lại cách xa cô mà dõi theo.
Một tuần trước, sau khi biết Bích Trâm sẽ đi du học lên tiến sĩ, anh đã quyết định lấy hết dũng khí tỏ tình với cô.
Anh sợ, bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Kết quả thì rõ rồi đấy, Bích Trâm đã từ chối anh, chỉ có thể làm bạn, không thể nào đi xa hơn.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả đắng nhất, Kỳ Luân vẫn bị tổn thương nặng nề.
Sau đó, anh và cô vẫn là bạn, như cô mong muốn.
Nhưng bảo anh ra tiễn cô, anh thật sự không làm được.
Anh lấy cớ có cuộc họp quan trọng để trốn tránh, không ra tiễn cô.
Vậy mà cuối cùng lí trí vẫn không thắng nổi trái tim, cứ như kẻ ngốc chạy xe tới đây, nhìn lén cô đi.
Như một gã câm gào thét tên cô trong lòng, van xin cô đừng đi.
Tiếc là, cho dù anh