**********
Có Một Người Yêu Cô Hơn Thế.
Trước khi biết Tuyết Vũ là em gái của bạn thân, cậu học trò Thế Lần đã từng gặp qua cô bé đó vài lần.
Đều là ngẫu nhiên.
Hồi đó, gia đình Thế Lân và gia đình Khắc Dương vẫn còn sống bên Mỹ.
Một ngày cuối tuần của kỳ một năm lớp mười hai, Thế Lân đến nhà sách thành phố tìm mua sách đọc.
Bình thường cậu chẳng để ý gì xung quanh lắm, chỉ chọn sách ưng ý, tính tiền rồi về.
Nhưng hôm ấy, có một cô bé đã khiến cậu phải để mắt tới.
Cô nhóc bắc một cái thang cao hai mét, rồi trèo lên trên đỉnh ngồi, ung dung tìm sách mình cần.
Tất nhiên, thứ khiến Thế Lân để mắt tới không phải hình ảnh bắc thang kia.
Ở trong cái nhà sách này chẳng có gì lạ, sự hiện diện của nó vốn là để phục vụ nhu cầu của khách mà.
Càng không phải ngoại hình người Á Đông của cô bé.
Điều khiến cậu chú ý tới là, khu sách cô bé đang tìm kia đều là sách chiến lược, sách kinh tế, sách đối ngoại, sách lập trình...!Nói chung là thế loại sách dành cho người trưởng thành, khô khan khăn, rất không phù hợp với độ tuổi mười hai, mười ba như cô.
Lại còn là dách đa ngôn ngữ.
Vậy mà cô bé lại chọn những quyển sách khô khan đòi hỏi người đọc cần có tư duy cao kia, không chỉ một vài cuốn, mà là rất nhiều cuốn.
Thế Lân không biết cụ thể là bao nhiêu cuốn, chỉ biết giỏ xách vệ sĩ đứng bên cạnh cầm đã chất đầy lên cao.
Còn cô bé vẫn chưa có ý xuống, vệ sĩ thấy vậy đi lấy thêm một chiếc giỏ khác.
Gần đấy, có một cô gái người Mỹ cũng đang lựa sách, nhìn qua có vẻ là sinh viên.
Cô nàng kia có vẻ là người khá hậu đậu, đi không chịu nhìn đường.
Kết quả vấp phải chân thang của cô bé.
Cô nàng theo quán tính, vừa la vừa ôm lấy một bên thang.
Mà chiếc thang nhỏ làm sao đủ sức giữ được cô ta, lại còn có một cô bé ngồi trên đỉnh, khả năng cùng ngã càng ca hơn.
Vậy nên, điều Thế Lân lo sợ đã xảy ra.
Chiếc thang đổ thật rồi.
Cô bé bị bất ngờ, không kịp phản ứng, cứ thế rơi từ trên cao xuống.
Thế Lân không suy nghĩ gì, lập tức lao tới cứu cô bé.
Những tưởng bé sẽ như bao cô học trò nhỏ khác, sợ hãi mà khóc tu tu.
Ai dè, bé chẳng khóc, cũng không lộ vẻ sợ hãi gì.
Còn bình thản nói cảm ơn cậu.
Trong khi đó, kẻ đầu xỏ gây ra tai nạn là cô nàng người Mỹ, lớn đầu rồi mà lại sợ xanh mặt, cắt không ra giọt máu, mếu máo sắp khóc tới nơi.
Thế Lân theo phép lịch sự nói "Nên làm thôi, em đừng để ý".
Thế là cô nhóc không để ý cậu thật nữa, bảo vệ sĩ của mình vừa hớt hải chạy tới đi tính tiền luôn.
Lần đầu cậu gặp phải một cô bé có tính cách quái dị như vậy.
Nhưng sau khi về nhà, Thế Lân không còn nghĩ tới cô nhóc ấy nữa.
Rồi chủ nhật tuần sau đó, Thế Lần đến nhà sách lại bắt gặp cô bé đang lựa sách.
Tuần sau nữa, cậu lại gặp.
Thế Lân kết luận được một điều, cô nhóc ấy đều đến nhà sách vào cuối tuần.
Chẳng biết trong đầu cậu nghĩ cái gì, siêng năng đến nhà sách hẳn.
Cuối tuần nào cũng đến, mục đích chỉ để nhìn cô bé luôn lạnh lùng xa cách ít nói kia.
Cậu rất muốn biết vì sao một cô nhóc thiếu niên lại luôn bày ra vẻ lạnh lùng cấm người lại gần đó.
Nhiều lần cậu muốn tới bắt chuyện với cô bé.
Nhưng lại sợ mình sẽ phá tan sự yên tĩnh xung quanh cô nhóc khiến cô giận.
Cậu cũng không biết vì sao bản thân lại làm như vậy, chỉ biết rằng rất không thích bề ngoài lạnh lùng như bà cụ non của cô.
Cứ thế, tình trạng này được kéo dài và lặp lại được hai tháng.
Sau đó đến sinh nhật của Khắc Dương, Thế Lân đến dự theo lời mời của bạn.
Lúc đó cậu mới biết, cô bé lạnh lùng kia là em gái của Khắc Dương.
Thế Lân có hỏi bạn về tính cách của cô bé, cậu ta lại lảng đi.
Nói, từ nhỏ đã như vậy, không cần phải để ý.
Nhưng Thế Lân đã lún sâu khi nào chính bản thân cậu cũng không biết, sao có thể không quản?
Nhất là vào một ngày, Thế Lân sang nhà Khắc Dương tìm bạn, vô tình nghe được cuộc nói chuyện không bình thường của anh em cô.
"Tuyết Vũ, em đứng lại cho anh!" Người nói với giọng ra lệnh là
Khắc Dương.
Có lẽ là hai