Tuyết Vũ cười tỏ ra không sao cả: "Em thật sự không đau mà. Chỉ là một vết thương nhỏ, có nhằm nhò gì." Nỗi đau lớn nhất, cô đã trải qua rồi. Còn có nỗi đau nào mà cô không chịu được chứ.
Trần Khắc không nói gì, chỉ là hơi thở nặng nề mấy phần, lòng đau nhói. Người khác không biết, nhưng anh hiểu được suy nghĩ của cô.
Anh biết, ẩn sau nụ cười kia là cả một nỗi đau không thì có thể thấu được.
Lam Bích Trâm không hề biết ẩn tình của anh em Tuyết Vũ, nhưng cô vẫn không vui nổi, cứ như mình bị đau, ánh mắt rõ xót xa.
Tuyết Vũ nhìn mà nhịn cười. Chị gái này vẫn luôn đơn thuần như vậy, lương thiện, suy nghĩ đơn giản, vô ưu vô lo. Không giống những cô tiểu thư trong giới khác, toan toan tính tính, bụng đầy mưu mô.
Có một người phụ nữ như vậy bên cạnh Khắc Dương, cô không còn gì phải bận tâm."Tuyết Vũ, anh xin lỗi. Lần này nói thế nào cũng là do anh quá lơ là, mới khiến em gặp chuyện." Lam Thế Lân áy náy nhìn cô, lên tiếng.
Khiến cô bị bắt cóc ngay dưới mí mắt anh, còn bị thương, anh thật sự không thể nào tự tha thứ cho mình được. Đây là một sự xấu hổ của anh và Lam gia. Tuyết Vũ bình ổn đáp:
"Thế Lân, anh đừng nói vậy. Chuyện này không liên quan tới anh và Lam gia. Địch ở trong tối, em ở ngoài sáng. Nếu bọn chúng đã muốn nhằm vào em, cho dù có nhiều người bảo vệ tới đâu thì cũng sẽ tìm được cách ra tay thôi."
Thấy anh em Lam Thế Lân quan tâm mình như vậy, Tuyết Vũ mới là người cảm thấy áy náy, có lỗi. Nhưng cô không thể nói với họ, đây chỉ là kế hoạch trả thù của cô được. Đành phụ sự quan tâm của họ thôi. Có thể sau này khi biết sự thật, họ sẽ ghê tởm, sẽ ghét cô nhưng cô không quan tâm. Cô chỉ cần trả được thù.
Lục Thần Hạo khó chịu. Nói với người khác thì dịu dàng, nhỏ nhẹ, còn với anh cộc lốc. Rốt cuộc ai mới là chồng của cô hả?
Anh lên tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện kia:
"Khắc Dương, hån ở đâu?"
Trần Khắc Dương nhìn anh, tuy chỉ mấy từ ngắn gọn nhưng Khắc Dương hiểu Lục Thần Hạo đang nói cái gì: "Trong kia. Theo tôi."
Anh vẫn chưa thẩm vấn gì cả, anh đợi Tuyết Vũ đến rồi mới cùng nhau hỏi.
"Mọi người đi đi, em hơi mệt, muốn lên phòng nghỉ một lát." Tuyết Vũ xoa thái dương. Cô thật sự khá mệt mỏi. Lục Thần Hạo ngay lập tức dồn sự lo lắng vào VỢ, ôm vai cô, vỗ nhẹ: "Vậy em lên phòng nghỉ trước đi. Khi nào xong việc, anh sẽ tới tìm."
Chính anh cũng không biết, mình đang diễn hay là thật lòng đối xử.
Tuyết Vũ phối hợp "Dạ" một tiếng rất ngoan. Lục Thần Hạo lại xoa đầu cô thêm một cái, còn ngoài dự đoán của cô in lên trán một nụ hôn.
Hôn rồi mới giật mình, anh đang làm gì thế này? Anh vừa hôn Trần Tuyết Vũ? Anh điên rồi sao?
Tình huống quá bất ngờ, Tuyết Vũ không tránh kịp, cứ thế bị hôn rồi. Cô trợn mắt, chỉ muốn tát Lục Thần Hạo một cái, lại sợ bị anh em Lam Thế Lân nhìn ra, đành cắn răng buông lỏng bàn tay, nhanh chóng nở ra nụ cười dịu dàng thẹn thùng hệt như cô gái đang yêu. Mà Lục Thần Hạo đã lỡ phóng lao, không còn cách nào thu lại, đành diễn cho xong phân đoạn tình cảm thân mật. Trần Khắc Dương nhíu mày, ánh mắt thoáng tối đi, lại không dấu vết che giấu mất..
Lam Thế Lân nhìn lướt qua, dường như không để ý lắm. "Bích Trâm, em cũng đi cùng với Tuyết Vũ đi." Người nói là Trần Khắc Dương. "Tuyết Vũ, em đưa Bích Trâm lên phòng nhé."
Bích Trâm yếu bóng vía. Nơi thẩm vấn phạm nhân, không phải là nơi một cô nên đến.
Lam Bích Trâm nhìn anh, ánh mắt ngập tràn xúc động. Anh vậy mà nhớ đến điểm yếu của cô. Cô biết anh rất quan tâm cô mà.
"Dạ." Tuyết Vũ hiểu ý anh, thân thiết cầm tay Bích Trâm.
"Bích Trâm, theo em lên lầu."
Bích Trâm không khách sáo, gật đầu cười, đi theo Tuyết Vũ.
Mỗi khi Bích Trâm cười, có thể khiến cả một vườn hoa nghiêng mình chào thua. Tuyết Vũ rất thích nụ cười ấy. Nếu cô là đàn ông, chắc chắn sẽ yêu Bích Trâm không chần chừ.
Hai cô đi