Mười sáu năm trước, khi Mạc gia xảy ra chuyện, anh không có mặt bảo vệ Tuyết Vũ, đã khiến anh day dứt, dẫn vặt lắm rồi. Giờ chính là lúc để anh bù đắp, trả ơn cho Mạc gia.
Anh tôi đã chờ ngày này suốt mười sáu năm rồi.
Tuyết Vũ xúc động, đôi mắt long lanh ánh nước: "Việt Duật, cảm ơn anh. Thật đấy!"
"Cô chủ đừng nói như vậy, đây là điều tôi nên làm. Đừng nói nữa, mau ăn đi, để nguội không ngon." Thật ra, người nên nói cám ơn là anh. Anh phải cảm ơn khi cô vẫn cho phép anh ở cạnh cô.
Cô hít sâu, thu lại bộ dạng ủy mị của mình.
"Vậy tôi không nói nữa. Lục Thần Hạo rất ranh ma, đa nghi. Hắn chắc chắn sẽ cho người điều tra anh, anh tuyệt đối phải cẩn thận."
"Cô cũng như vậy."
So với anh, cô ở bên Lục Thần Hạo mới là nguy hiểm nhất, chẳng khác nào leo lên lưng cọp. Tuy anh biết Tuyết Vũ thông minh, tài giỏi nhưng vẫn không thôi lo lắng.
Kỳ thật, ban đầu anh không hề tán thành để cô giả lấy Lục Thần Hạo, nó quá nguy hiểm. Nhưng tính Tuyết Vũ cố chấp, khuyên ngăn thế nào cũng không được, đành làm theo kế hoạch của cô.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không có chuyện gì đâu." Tuyết Vũ dành cho Việt Duật ánh mắt trấn an: "Phía bên Lục Khang Dụ thế nào rồi?"
"Leen nói, hắn đã mắc câu, hai ngày nay đều ở sòng bài, vừa hút thuốc vừa đánh bạc, đã kí giấy nợ hơn năm tỉ rồi." Ánh mắt Tuyết Vũ loé lên ánh sáng quỷ dị: "Nói Leen tạm thời thả cho hắn ăn một chút, như thể mới có động lực chơi tiếp."
Khoảng thời gian này, cha con Lục Bạch Văn vì sự cố nổ túi khí mẫu xe mới, bận căng da đầu, không còn thời gian để ý đến cậu con út. Lục Khang Dụ vốn ham chơi lười làm, bèn nhân cơ hội này trốn đi chơi, không đến công ty làm.
Tuyết Vũ mượn thời cơ này, tiến hành kế hoạch, kéo Lục Khang Dụ vào bẫy.
Nghiện hút, đánh bạc, con đường này dễ vào nhưng không dễ ra. Chỉ cần Lục Khang Dụ thật sự sa ngã, cô sẽ có cách khiến hắn thân tàn ma dại, không bao giờ có thể trở mình được nữa.
"Vậy còn gã chồng chưa cưới của Lục Nhược Uyên...?" Việt Duật hỏi.
Nhắc tới Lê Gia Thụy, Tuyết Vũ híp mắt lại, nguy hiểm cười:
"Cho Kim Ngư ra trận được rồi."
Lục Nhược Uyên yêu Lê Gia Thụy đến đòi sống đòi chết, nếu một ngày phát hiện người chồng sắp cưới của mình ngoại tình, chắc chắn sẽ chịu đả kích lớn. Tốt nhất, cú đả kích kia đủ lớn để khiến cô ta điên dại, như vậy, mới đủ để giáng thêm một đòn xuống tinh thần Lục Bạch Văn.
Thử nghĩ mà xem, một người đàn ông yêu vợ, thương con, chăm lo vun vén cho gia đình mình như vậy, khi phát hiện ra vợ ngoại tình cằm không biết bao nhiêu cái sừng lên đầu mình, con gái điên dại vì tình, con trai út nghiện ngập nợ nần cờ bạc, gia đình yên ấm bỗng chốc tan hoang. Ông ta sẽ có cảm giác gì?
Đây chính là mục đích trả thù của cô. Nếu chỉ là lấy mạng đền mạng thì quá nhẹ nhàng cho Lục Bạch Văn rồi. Cách trả thù tàn nhẫn nhất chính là nhắm vào điểm yếu của ông ta. Cô phải để cho lão ta nếm trải mùi vị khi bị vợ phản bội, bất lực khi thấy cô con gái yêu điên đại, con trai út nghiện ngập. Và cả đứa con trai cả, ông ta hãnh diện nhất bi lụy vì tình. Một nỗi đau thống khổ âm ỉ lan tràn trong người, ngày này qua ngày khác, không thể nào xua tan được, sống không bằng chết.
Đúng như Tuyết Vũ tính toán, Lục Thần Hạo thật sự không tin tưởng cuộc gặp gỡ giữa Việt Duật và bà Lục chỉ là tình CỜ.
"Cậu đi tra lí lịch gã giúp mẹ tôi sáng nay một chút." Anh đang ngồi trong thư phòng, sau khi nghe Thạch Đường báo cáo lại chuyện Liễu Tư Linh, lập tức phân phó. Có rất nhiều người nhòm ngó muốn tiếp cận người nhà họ Lục với ý đồ bất chính, anh không thể không đề phòng, tốt nhất là cứ kiểm tra cho chắc chắn.
"Vâng, tổng giám đốc." Thạch Đường hiểu ý của Lục Thần Hạo,