Giá sách, bàn làm việc, bàn ghế ngồi uống nước vẫn ở chỗ cũ. Chỉ là ngoài ba vật dụng chính này ra, không có thêm bất cứ thứ gì. Sách vở, giấy bút hay khay trà ấm ly ngày xưa đều không có, trống trơn. Có chăng, chỉ là một lớp bụi dày phủ đầy khắp nơi và mạng nhện giăng kín căn phòng, y như đang đi lạc vào Động Bàn Tơ.
Tuyết Vũ run rẩy chạm lên mặt bàn bám đầy bụi, nước mắt bị ém lâu ngày giờ không cách nào ngăn lại được, cứ thế chảy ra.
Giờ cô mới có cảm giác đã trở về nhà.
Những kí ức tuổi thơ bỗng ùa về như bão lũ. Chiếc bàn làm việc này, ba thường hay ngồi phê duyệt văn kiện. Có lần, cô và em gái từng trộm lấy văn kiện của ba về vẽ nghuệch ngoạc rắn không ra rắn, rồng không ra rồng. Sau đó bị ba phát hiện, phạt cả hai một tuần không được ngủ với mẹ, làm em gái cô khóc không ngừng.
Giá sách kia, cô và em gái từng chơi trốn tìm ở đó, giá sách không chắc, vừa bị em gái đụng mạnh vào đã đổ ụp xuống, khi đó cô đang đứng ở phía trước giá sách. May mà ba vào kịp lúc, kịp thời ôm lấy che chắn cho cô không bị giá sách đè trúng. Nhưng đầu ba bị đập trúng, chảy máu, phả gọi bác sĩ riêng tới kiểm tra băng bó lại. Lần đó ba không phạt ai cả, nhưng lại khiến chị em cô thấy có lỗi kinh khủng. Từ đó không dám chơi trốn tìm trong thư phòng của ba nữa.
Bàn uống nước kia, có lần hai chị em cô đổ hết nước trà trong ấm đi, thay bằng nước ngọt. Khi ba và khách uống mới phát hiện nước đã bị đánh tráo. Lần đó, ba giận lắm, Tuyết Vũ chưa bao giờ thấy ba giận như thế. Ba phạt cô quỳ suốt một tiếng đồng hồ mới được dậy. Còn có rất nhiều chuyện hay ho mà chị em cô đã từng làm ở đây khiến thư phòng của ba loạn lên loạn xuống không biết bao nhiêu lần mà cả đời này Tuyết Vũ không bao giờ quên.
Đi cùng với ký ức là nỗi đau đang giằng xé tâm can cô. Ngực trái đau muốn nghẹt thở. Đau quặn. Nó quặn lên quặn xuống, như có con quái vật bị cô nhốt bên trong dùng bốn bộ móng sắc dài nhọn cào rách từng lớp thịt của cô từ bên trong hàng phá ra ngoài.
Chỉ là, Lục Thần Hạo ít khi đi ăn cơm với đối tác về muộn, cho dù cô rất muốn ở đây lâu hơn thì cũng không thể. Lau mạnh nước mắt, Tuyết Vũ khịt mũi, vực lại tinh thần, tự nhắc nhở bản thân nên làm việc chính quan trọng hơn. Cô đi tới ấn bàn tay vào một viên gạch trên bức tường sau bàn làm việc, bức tường bê tông rung rung lên, chuyển động, bụi bám xung quanh rơi rớt xuống, bay khắp nơi, cuối cùng, bức tường mở hẳn ra, lộ ra mật thật ở đằng sau. Mật thất không rộng lắm, chỉ rộng mười mét vuông. Nơi này, ba thường để đồ cực kỳ quan trọng. Nhưng đó chỉ là quá khứ, còn bây giờ, trống không, chẳng có gì ngoài bụi bẩn và mạng nhện.
Cũng phải, một kẻ xảo quyệt, mưu mô như Lục Bạch Văn làm sao lại không tìm ra mật thất này chứ. Có khi, hắn đã phát hiện ra nó trước khi phản bội ba cô rồi. Dù sao, người thường xuyên được ra vào thư phòng của ba, ngoài trợ lý và mẹ ra, chính là Lục Bạch Văn.
Tuyết Vũ thở dài, xem ra không tìm được gì ở đây rồi. Lưu luyến nhìn căn phòng lần nữa, Tuyết Vũ nhảy lên cửa thông gió, đi qua phòng ngủ của ba mẹ.
Cũng giống như thư phòng, phòng ngủ của ba mẹ ngoài giường ngủ, bàn trang điểm, tủ gỗ đựng quần áo ra toàn bộ đều trống không, chẳng có gì cả. Những tấm hình cả gia đình cô chụp chung mẹ treo trên tường không có lấy nổi một cái. Hẳn là đã bị lão già ác độc vô nhân tính kia đem đi đốt hết rồi.
Ngồi xuống giường, Tuyết Vũ lần nữa cùng hai hàng lệ chua chát, cay đẳng chìm vào quá khứ, hồi tưởng lại những kỉ niệm đẹp đẽ,