"Chuyện gì vậy, con nói ra đi."
Tuyết Vũ ghé sát tai bà, thì thầm gì đó. Bà Trần nghe rồi cứ ừ và gật đầu thô..
Chiều muộn, Tuyết Vũ và Lục Thần Hạo chào ông bà Trần, trở về nhà họ Lục.
Vừa về tới nhà, chưa kịp ngồi xuống, cả hai đã thấy Lục Nhược Uyên mắt đỏ hoe như cơn gió lốc tràn từ cửa vào nhà, chẳng để ý đến ai, chạy thẳng lên lầu.
Tuyết Vũ nhìn theo, buột miệng: "Nhược Uyên sao vậy nhỉ? Bị ai bắt nạt sao?"
"Còn sao được nữa. Chắc lại vì Lê Gia Thụy!" Lục Thần Hạo lạnh giọng kết luận, thái độ cực ác cảm khi nhắc tới Lê Gia Thuy
Chỉ có Lê Gia Thụy mới có thể khiến em gái anh khóc lóc thế này thôi. Ngoài ra, làm gì có kẻ nào to gan, chán sống dám bắt nạt tiểu thư nhà họ Lục.
Tuyết Vũ nhìn anh một cái, không cho ý kiến về thái độ không được thiện chí của Lục Thần Hạo khi nhắc tới cậu em rể tương lai kia.
"Vậy để tôi lên xem cô ấy."
Cô bước nhanh lên lầu, đi lên phòng của Lục Nhược Uyên.
Cô tất nhiên đã biết từ trước, Lục Thần Hạo vốn không ưa gì Lê Gia Thụy.
"Nhược Uyên, chị vào được không?" Tuyết Vũ đứng trước cửa phòng Lục Nhược Uyên, gõ cửa, mặc dù cửa phòng đóng khép hờ.
"Chị vào đi." Lục Nhược Uyên vừa khóc vừa nói. Tuyết Vũ đẩy cửa đi vào, vẫn giữ nguyên tình trạng cửa khép hờ như khi nãy, bước tới bên giường, ngồi xuống cạnh Lục Nhược Uyên đang úp mặt vào chăn khóc nức nở.
"Nhược Uyên, có chuyện gì vậy? Sao lại khóc thành ra thế này? Không phải cô nói hôm nay cùng Gia Thụy đi dự sinh nhật bạn sao. Sao giờ này còn ở đây? Gia Thụy đâu?" Tuyết Vũ nhẹ giọng hỏi.
"Chị đừng nhắc tới con người đáng ghét đó nữa. Em ghét anh ta." Lục Nhược Uyên vẫn giữ nguyên tư thế đấy, gào lên.
Ánh mắt Tuyết Vũ ánh lên tia lạnh, trong nháy mắt, nó lại biến mất. Cô nhẹ nhàng hỏi:
"Sao vậy? Cô và cậu ta lại có chuyện gì sao? Nói cho chị nghe được không?"
Lục Nhược Uyên bỗng vùng dậy, Tuyết Vũ vừa nhìn thấy mặt cô, giật mình suýt nữa ngã ra đất.
Mascara bị nước mắt làm trôi chảy đầy đen xì trên khuôn mặt xinh đẹp của Lục Nhược Uyên trông chẳng khác nào một con quỷ.
Lục Nhược Uyên không ý thức được nhan sắc của mình có mức độ dọa người như thế nào, cầm tay Tuyết Vũ, rấm rứt kể tội Lê Gia Thụy:
"Chị Hai, chị không biết đâu. Rõ ràng hôm qua em đã nói trước, buổi chiều cùng em đi chọn quà sinh nhật rồi đi dự tiệc luôn. Nhưng kết quả thì sao. Em đợi anh ấy mãi không thấy tới, chỉ gọi điện báo công ty có việc gấp, tạm thời không đi ra ngoài được, nói em tự đi mua quà trước.
Em làm theo, em đi mua quà. Nhưng mua xong rồi, vẫn không thấy bóng dáng Gia Thụy đâu, gọi điện thì anh ấy nói, việc vẫn chưa xong, bảo em đi dự tiệc trước. Em nghĩ đi một mình thì hơi kỳ, nên đến công ty đợi anh ấy. Kết quả, công ty Lê Gia hôm nay đóng cửa nghỉ làm, làm gì có ai làm việc đâu. Em gọi điện, anh ấy không bắt máy. Chị nói có tức không?
Rõ ràng hôm nay là chủ nhật, công ty có việc gì được chứ. Chắc chắn là anh ấy đi cặp kè với con nào rồi nói dối em thì có.
Em đúng là ngu mới tin tưởng Lê Gia Thụy mà. Em không muốn lấy anh ấy nữa."
Tuyết Vũ giật khoé môi, ém xuống cảm giác buồn nôn bởi khuôn mặt kinh khủng của Lục Nhược Uyên, nâng ánh mắt, hỏi: "Cô chắc chắn muốn hủy hôn với cậu ta?"
"Em." Lục Nhược Uyên phồng má muốn nói chắc chắn lại không thể nào nói ra được, cuối cùng hờn dỗi hừ một tiếng, quay mặt đi, khóc hức hức.
Cô chỉ nói thế thôi, chứ cô yêu Gia Thụy nhiều như vậy, sao nỡ chia tay anh. Không có Gia Thụy, cô sao sống nổi.
Tuyết Vũ tỏ vẻ đồng cảm, thở dài: "Đừng khóc nữa. Nghe chị nói này. Đúng là lần này Gia Thụy thất hứa là sai. Nhưng việc cậu ta không ở công ty và không nghe máy không thể chứng minh được cậu ta nói dối hay có phụ nữ khác. Việc làm ăn luôn biến