Việt Duật cười nhẹ:
"Như bà nói đấy, vì cuộc sống quá nhộn nhịp, quay cuồng nên cần phải làm một việc gì đó làm cho người ta sống chậm lại, dành nhiều thời gian thư giãn hơn để cân bằng cuộc sống. Tôi mở câu lạc bộ này cũng là vì tâm tư cá nhân này."
"Thật hiếm thấy một thanh niên trẻ tuổi lại có có được lối suy nghĩ triết lý và sâu sắc như vậy. Tôi từng này tuổi mà chưa suy nghĩ được như cậu." Bà Lục tán thưởng.
Bà vẫn luôn cảm thấy ở trong con người Trung Nhân có thứ gì đó đặc biệt. Phải chăng chính là điều này? Việt Duật khiêm tốn:
"Bà quá khen, tôi chỉ nói ra suy nghĩ của mình mà thôi. Thật ngại quá, nãy giờ toàn nói nhảm với bà, giờ... chúng ta vào việc luôn được chứ." Bà Lục không có ý kiến gì, cùng Việt Duật thảo luận về thủ tục tham gia câu lạc bộ. Trước đó, bà Trần chỉ đăng ký cho bà thôi, phần thủ tục vẫn cần bà đích thân hoàn thành.
Câu lạc bộ U Linh mở ra với tiêu chí phục vụ cho giới thượng lưu và quý tộc, từ cơ sở hạ tầng đến trang thiết bị, nội thất đều thuộc hàng cao cấp, cho nên chi phí tham gia không hề thấp chút nào. Chẳng qua, với một phu nhân của tập đoàn giàu có, tiền nhiều có thể xếp thành núi như bà Lục, chút chi phí vài trăm triệu kia chẳng là gì cả.
Sau khi hoàn thành thủ tục, bà Lục sẽ cùng các thành viên mới vào học buổi đầu tiên luôn. Điều đặc biệt là, giảng viên của lớp mới có việc, không thể đến dạy được, Việt Duật sẽ "dạy thay" buổi này.
Tận mắt thấy một "Trung Nhân" chân tay lẫn cơ thể dẻo dai hướng dẫn những động tác đơn giản cho mọi người, bà Lục càng thấy chàng thanh niên này thú vị. Dù trước mắt là hai mươi thành viên đều là quý bà quý ông có quyền thế có tiền bạc, nhưng cậu ta không hề thiếu tự nhiên chút nào. Thái độ luôn điêm tĩnh mà cởi mở, nhẹ nhàng lịch sự hướng dẫn nhưng lại không có chút xiểm nịnh, đối với ai cũng như nhau.
Thật là một con người đặc biệt!
Những ngày sau đó, chiều nào cứ đến bốn giờ, bà Lục lại theo thời khóa biểu đến câu lạc bộ U Linh tập dưỡng sinh. Mỗi lần bà không hiểu, Việt Duật đều tận tình giảng giải cặn kẽ. Điều đáng nói, bà Lục lại không hề cảm thấy mình đang bị một thắng nhóc chỉ bằng tuổi con mình dạy đời, ngược lại lại như được trở về thời đang còn ngồi trên ghế nhà trường, Việt Duật là thầy, bản thân là học trò, cẩn thận lắng nghe từng câu chữ thầy truyền tải.
Tinh thần của bà cũng vì thế mà tốt lên rất nhiều.
Lục Khang Dụ sau khi đã qua được thử thách ở yên trong nhà một tuần, cuối cùng cũng đã được thả ra ngoài.
Lục Thần Hạo đã cho người đàm phán hợp đồng trước cho hẳn và công ty giải trí Hải Bình. Chỉ chờ Lục Khang Dụ đến ký là xong.
Lục Khang Dụ tỏ ra rất ngoan, từ đầu tới cuối đều không gây ra chuyện gì, sau khi ký hợp đồng xong, đã lao vào luyện tập, rất chăm chỉ.
Mấy ngày này Lục gia sóng yên bể lặng, không có sự cố ngoài ý muốn gì, mọi thứ đều diễn ra trong tốt đẹp. Doanh thu tháng này của tập đoàn Hải Vận tăng thêm hai phần trăm mặc kệ sự cố nổ túi khí lần trước, như thể chẳng có gì có thể cản được bước tiến của Hải Vận.
Lục Thần Hạo sau khi nghe báo cáo, tâm tình tốt lên hắn.
"Cũng đã đến lúc mua lại số cổ phần trôi nổi của công ty rồi!"
Thạch Đường nghe vậy, ngẩng đầu nhìn sếp: "Tổng giám đốc, ý anh là...?"
Muốn mua ngay bây giờ sao?
Lục Thần Hạo chỉ nhìn Thạch Đường một cái, đã biết về sau của trợ lý là gì. Đôi mắt nâu sâu lắng ánh lên tia khen ngợi:
"Cậu rất hiểu tôi. Đi làm đi, tôi muốn đến ngày mai phải có kết quả mình cần."
"Vâng tôi đi làm ngay."
Thạch Đường không nhiều lời, xoay người, đi ra ngoài.
Hiện tại, tính cả 40% cổ phần của cựu chủ tịch Mạc Lâm đã khuất, Lục gia nắm giữ 60% trong tổng số cổ phần của Hải Vận. Hai cổ đông Trắng Định Cương và Đào Xuân Vinh, mỗi người nắm giữ 10%. Một người khác