"Dạo trước, khi thiếu phu nhân mới về đây, có một lần tôi thấy cô ấy đứng nhìn cánh cổng khu phòng cũ rất lâu."
Sắc mặt Lục Bạch Văn biến đổi, con ngươi chuyến động:
"Có chuyện này sao? Sao giờ ông mới nói?" Ông Trần vội vàng phân bua:
"Lúc đó tôi chỉ nghĩ chắc là do thiếu phu nhân tò mò nên không báo. Giờ nghĩ lại, thấy ánh mắt của thiếu phu nhân lúc đó có gì đó không đúng lắm."
Ánh mắt Lục Bạch Văn chợt sắc bén như chim ưng, nheo lại:
"Ông âm thầm tra lí lịch từ nhỏ của Tuyết Vũ, càng kỹ càng tốt."
"Ông chủ nghi ngờ thiếu phu nhân là...?" Ông Trấn ngập ngừng, hoảng sợ với chính suy đoán của mình. "Bất kể là ai cũng có thể là Mạc Tường Lam. Tôi thà tra nhầm còn hơn bỏ sót, ông hiểu không?" Lục Bạch Văn trầm giọng, nguy hiểm.
"Nhưng thiếu phu nhân không phải là con ruột của Trần Trọng Cường sao?" Sao có thể là Mạc Tường
Lam được.
Lục Bạch Văn híp mắt, nhả từng chữ như bắn từng mũi tên tẩm độc về phía con mồi: "Con ruột hay con nuôi, không phải chỉ nằm ở một câu nói thôi sao. Thật hay giả, chỉ có huyết thống mới xác định được."
Ông Trấn như sáng tỏ, vẻ mặt mờ mịt giãn ra, nụ cười xảo quyệt hiện rõ trên mặt: "Tôi hiểu rồi ông chủ. Tôi sẽ đi làm ngay."
"Khoan đã."
Ông Trấn toan xoay người, bị Lục Bạch Văn gọi giật lại: "Ông chủ còn dặn dò gì nữa ạ?"
"Tra luôn người đứng đầu tập đoàn MTL cho tôi." Lần này, lão quản gia không hỏi nhiều nữa, "vâng" một tiếng, xoay người ra ngoài.
Không phải ông chủ đã nói thà tra nhầm còn hơn bỏ sót đó sao.
Một công ty phát triển ở Mỹ như MTL tự dưng lại nhảy sang tận Việt Nam thu mua cổ phần trôi nổi của các công ty trong nước. Rất khả nghi.
Việc MTL thu mua cổ phần trôi nổi của nhiều công ty, có thể chỉ là kế che mắt thiên hạ, khả năng mục đích chính nó nhắm tới là Hải Vận cũng không chừng. Mà kẻ dám nhắm tới cổ phần của Hải Vận, chắc chắn chỉ có kẻ có thâm thù đại hận với Lục gia mà thôi.
Thật sự thì, ông Trấn nghĩ không sai.
Chiều muộn, chiếc Lamborghini màu đỏ chầm chậm chạy vào sân nhà họ Trần, rồi dừng hẳn dưới mái vòm phía sân trái.
Cửa xe mở ra, Tuyết Vũ một thân trang phục Đông Xuân đi xuống. Váy công sở màu kem, áo khoác măng tô dáng dài màu đỏ, bốt cổ ngắn màu trắng, rất phong cách, thời thượng mà không thiếu đi sự quyến rũ, cao quý.
Cô đi về phía cửa, hai chậu hoa mai đặt hai bên lối đi đã lú nhú những nụ hoa to bằng hạt đậu lạc, kiểu này xem chừng sẽ nở trước Tết vài ngày.
"Cô chủ về rồi." Chú quản gia thấy cô về, vui mừng chạy ra đón từ khi nãy.
Chú Lý đã làm việc cho nhà họ Trần từ khi Khắc Dương vừa mới chào đời, tính đến nay cũng đã gần ba chục năm. Ông làm việc rất cẩn thận, trung thành, hiền hậu, tốt bụng, gia đình Trần gia đều coi ông như người thân trong nhà. Tuyết Vũ cũng vậy, rất quý ông.
Cô nhìn chú Lý gật đầu, cười:
"Chú Lý, lâu không gặp, chú khỏe không?" Được quan tâm, trong lòng chú quản gia ấm áp lắm. Ông cười hiền hòa: "Tôi vẫn khỏe. Cảm ơn cô chủ đã quan tâm. Cô chủ đi làm về chắc mệt rồi, mau vào nhà rửa chân tay rồi nghỉ ngơi một lát, bữa tối tôi cho người chuẩn bị sắp xong rồi."
"Dạ." Tuyết Vũ theo ông đi vào nhà, vừa bước vừa hỏi chuyện: "Ba mẹ cháu có nhà không chú?"
"Ông bà chủ hôm nay đi dự tiệc rồi. Chỉ có cậu chủ nhà thôi. Biết cô về nhà nên cậu chủ về sớm lắm, đang nấu ăn ở trong bếp đấy.
Tuyết Vũ theo lời chú Lý nói nhìn về phía cửa nhà bếp, ánh mắt tĩnh lặng không hề có sự ngạc nhiên. "Chị mang túi lên phòng cho tôi." Cô đưa túi xách cho người làm đứng bên cạnh, cất bước về phía cửa nhà bếp.
Chưa tới nơi, cô đã ngửi thấy mùi hương thơm đặc biệt của thức ăn phảng phất trong không khí, thoát khỏi không gian nhỏ bé của nhà bếp, đi ra ngoài, tự do bay lượn, hại người ngửi thấy đều không tự chủ được nuốt nước miếng ừng ực.
Tuyết Vũ đã đứng