Ban đầu, cô vốn định tùy tiện mua một cái áo tặng cho Lục Thần Hạo, nhưng sau đó lại nghĩ tới thương hiệu mới sắp khai trương của Trần Thị, cô đã đổi ý. Lục Thần Hạo tuy chỉ là doanh nhân, nhưng nhờ địa vị người thừa kế tập đoàn lớn Hải Vận, nắm trong tay quyền thế lớn, thông minh, tài giỏi, còn sở hữu bề ngoài điển trai không khác gì soái ca bước ra từ những câu chuyện ngôn tình, nên sức ảnh hưởng không thua kém gì những ngôi sao hạng A. Thậm chí còn nổi tiếng, có sức thu hút lớn hơn. Nếu hắn không chịu mang chiếc kẹp kia, thì thôi. Nhưng một khi hắn chịu mang ra ngoài, vậy thì chắc chắn sẽ gây được chú ý, và chiếc kẹp đó cũng tự nhiên trở thành món đồ được người ta săn lùng, hót hít, trở thành một hiện tượng.
Cô biết, lợi dụng hắn như vậy là một hành vi hèn hạ. Nhưng cô đâu phải người tốt, việc gì phải quan tâm xem nó là hành vi tốt hay xấu.
Đây, là cô cố tình lợi dụng hắn. "Ừ, thông minh." Khắc Dương khó khăn mở miệng. Nếu cô biết, ý nghĩa của việc cô gái tặng kẹp cà vạt cho người khác giới là thể hiện tình cảm và sự quan tâm, thì liệu cô có còn hồn nhiên vậy không?
"Phải rồi. Lát nữa nghỉ, em sẽ về nhà mấy ngày." Giọng nói của Tuyết Vũ vang lên kéo Khắc Dương thoát khỏi suy nghĩ kia.
"Vậy lát nữa tan làm có cần anh qua đón em không?"
"Không cần đâu. Lục Thần Hạo sẽ đưa em về." Đang nói, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tuyết Vũ nhìn ra cửa, nói: "Vào đi. Em bận việc rồi. Hẹn gặp anh ở nhà."
Không đợi anh nói, cô cúp máy luôn.
Có một chuyện, Thần Hạo anh đã tính sai rồi. Khi Tuyết Vũ nói muốn về nhà, anh mạnh miệng không chần chừ đồng ý là thế, còn bây giờ nhìn căn phòng vắng tanh, bên kia giường thiếu đi một bóng hình, bên cạnh thiếu đi một hơi thở, anh lại hối hận khóc không ra nước mắt.
Bình thường mặc dù mỗi người một nửa giường nhưng vẫn còn thấy cô, nghe cô nói chuyện, mặc dù toàn là đấu khẩu. Còn giờ chỉ có mình anh trong căn phòng rộng rãi này, cảm thấy thiếu thốn trầm trọng, không tài nào ngủ được. Hễ nhắm mắt là lại nhớ cô. Làm gì có ai như anh. Vừa mới được cấp chứng chỉ hẹn hò, lại để vợ về nhà mẹ rồi.
Lăn qua lăn lại mãi không ngủ được, anh chồng nào đó lôi điện thoại ra, sử dụng phương thức nhắn tin cho vợ mè nheo khi đã mười hai giờ khuya cực kỳ ấu trĩ
"Bà xã. Anh không ngủ được."
Giờ này Tuyết Vũ đã ngủ lâu rồi, làm gì biết mà trả lời tin nhắn. Dẫu vậy, ai đó vẫn tiếp tục nhắn.
"Bà xã. Anh nhớ em."
"Bà xã. Giường lạnh quá."
"Bà xã.."
"Bà xã."
Để rồi sáng hôm sau Tuyết Vũ mở mắt tỉnh dậy, kiểm tra điện thoại thấy có ba mươi tin nhắn bằng chữ chưa đọc được gửi từ cùng một tài khoản. Đọc qua mấy chục tin nhắn nhảm đều được bắt đầu câu bằng hai từ "bà xã" và en-nơ cái icon mặt buồn thiu, Tuyết Vũ đen mặt. Thằng cha này... tính oanh tạc hộp thư của cô đấy à?
Nhớ thì nhớ, tốt mà. Nhớ, sau này mới có cái để dằn vặt hắn!
Ánh mắt còn ngái ngủ sắc bén trong nháy mắt, nguy hiểm tựa như chim phượng hoàng lửa, xinh đẹp, cao quý nhưng lại có thể thiêu chết người ta bất cứ lúc nào.
Cô làm vậy có ác không? Tự cô cũng biết câu trả lời, ác. Nhưng cô không thấy mình làm vậy là sai. Cô không phải một cô gái lương thiện có lòng bồ tát, có đủ sự độ lượng để tha thứ cho kẻ thù đã giết cha mẹ và em gái mình. Cô chỉ là một con người phàm tục biết hỉ, nộ, ái, ố. Cô chỉ là nạn nhân của một vụ án giết người thảm khốc may mắn thoát chết, tâm hồn trong sáng đã sớm bị cái quá khứ đau thương bi phẫn kia bóp chết rồi, làm gì còn có thể độ lượng nổi. Ai tốt với cô, cô sẽ báo đáp lại không tiếc bất cứ thứ gì. Ai đối xử tệ với cô, vậy thì cô sẽ trả