Cuộc tiếp xúc này kéo lí trí của cô gái trở về. Cô ngẩng đầu nhìn anh. Vừa thấy khuôn mặt của người đối diện, ba hồn bảy vía của cô mới trở về được một nửa đã liêu xa liêu xiêu sắp mọc cánh bay đi, ngẩn ngơ như cô ngốc. Lam Thế Lân?
Người vừa cứu cô là tổng giám đốc tập đoàn Lam Thị, gia chủ của nhà họ Lam, nổi tiếng đẹp trai, tài giỏi không thua kém gì người thừa kế hai nhà Lục, Trần. Là mẫu đàn ông được nhiều chị em muốn lấy làm chồng hả?
Ôi mẹ ơi! Cô không nằm mơ đấy chứ? "Cảm... cảm ơn anh. Không có anh, chắc em... em.." Mãi sau cô mới lí nha lí nhí được mấy từ không thể nào trơn tru nổi. Thậm chí còn không biết nên kết thúc câu bằng cách nào. Hai tay cứ xoắn xuýt lấy mép áo, hai gò má chả khác gì hai rặng mây hồng lúc bình minh.
Thế Lân lại không kiên nhẫn nghe cô nói hết câu, chặn ngang: "Tiện tay thôi. Cô không sao thì tốt." "Cô chủ, cô không sao chứ? Ôi trời! May quá, may có trời phù hộ cô không việc gì. Cô làm em sợ chết mất thôi."
Từ đâu có một cô gái ít tuổi hơn hớt hải chạy tới, hú hồn hú vía kiểm tra khắp người vô gái. Trông cách nói chuyện và ăn mặc giống người làm.
Thế Lân biết đấy là người hầu của cô ấy, không nán lại nữa, nói bằng giọng khó chịu:
"Cưỡi ngựa không phải trò chơi, lần sau cô nên cẩn thận hơn, không phải lần nào cũng may mắn thế đâu. Nếu không biết cười thì đừng cố, kẻo làm người khác gặp nguy hiểm."
Anh nói xong xoay người, không quan tâm cô ấy nữa. Anh còn phải đi xem em gái và Tuyết Vũ thế nào. Cú vừa rồi chắc đã dọa hai em ấy sợ rồi. Nếu hai em ấy có chuyện gì, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Nhìn anh bước đi, cô gái muốn giải thích nhưng không biết nên nói gì, cứ thế trơ mắt ra dõi theo đầy uất ức.
Anh đang trách cô sao?
Cô đâu phải không biết cưỡi. Cô học cưỡi ngựa lâu rồi đấy. Chuyện hôm nay đâu phải cô muốn thể, là do con ngựa chết tiệt đó hôm nay tự dưng nổi điên đấy chứ. Sao anh lại trách cô?
Có điều, anh ấy thật đẹp trai. Mùi hương bạc hà thơm mát và hơi ấm của anh vẫn còn quấn quanh bên người cô. Thật thơm!
"Bà xã, đi qua bên đó ngồi nhé!"
Thần Hạo cực kỳ biết cách tận dụng cơ hội "lách luật" ôm ấp vợ. Anh nói xong, chẳng cần hỏi cô có đồng ý hay không, trước hai con mắt của anh vợ và vô số người khác, thẳng tay bế ngang cô lên, đi về phía khu nghỉ ngơi, nơi có Bích Trâm và Kỳ Luân. "Anh làm gì vậy. Thả tôi xuống." Tuyết Vũ không ngờ đến tình huống này, gằn giọng yêu cầu.
Thần Hạo biết chốn đông người, cô sẽ không dám làm loạn, cười hì hì:
"Em vừa trải qua chuyện đáng sợ, không cần cố. Cứ để anh lo." Cố cái đầu anh! Có tổ tông nhà anh mới cố!
Tuyết Vũ đen mặt, gắn từng chữ đủ hai người nghe: "Tôi đã nói tôi không sao. Anh bị điếc hả. Tôi nói lần cuối, mau thả tôi xuống!"
Cô nói việc cô. Anh làm việc anh, tiếp tục bế cô về đích, mặc kệ không khí vây quanh hai người sặc mùi thuốc súng.
Có điều, cái không khí đấy chỉ có hai người cảm nhận được. Còn trong mắt người ngoài, cô và anh trông thật hạnh phúc, ngọt ngào. Các cô gái khác nhìn vừa ghen tị, vừa ngưỡng mộ đỏ cả mắt, cầu mà không được.
Bích Trâm cũng không ngoại lệ. Cuộc đời một cô gái, chỉ mong được như vậy mà thôi. Cô thấy mừng cho Tuyết Vũ, lại thấy hẩm hiu cho chính mình. Giá mà Khắc Dương cũng quan tâm cô, yêu thương cô như vậy thì tốt biết mấy.
Mấy người bạn của đám Thần Hạo khi nãy chạy đi lánh nạn, giờ cũng lục tục kéo nhau trở lại. Thế Lân đi tới, thấy Tuyết Vũ và Bích Trâm không có việc gì, mới thở phào ra. Anh ngồi xuống một ghế trống, bên cạnh em gái.
Nhìn con bé một bụng tâm trạng mà cứ phải gồng mình tỏ ra không sao. Anh xót lắm, mà cũng thấy bực chính mình nữa. Đã hứa với ba mẹ sẽ chăm sóc em, bảo vệ em, cho em những điều