Trong khi Tuyết Vũ và Kim Ngư vẫn còn nói chuyện qua điện thoại, Thần Hạo và Thạch Đường đã lên xe, rời khỏi sòng bạc ngầm.
Xe chạy bon bon trên đường. Không khí trong xe gần như bị đông cứng bởi ai đó đang không vui. Mặc dù Thần Hạo không nói gì, không bộc lộ biểu cảm nào gọi là nổi giận, nhưng khí lạnh toả ra từ ánh mắt và hơi thở của anh đủ để chứng minh, anh đang rất rất rất không vui.
Đây là lần đầu tiên có người dám dùng ánh mắt kiêu ngạo thách thức quyền uy với anh. Dầu muối, mặn ngọt đều không ăn. Anh không nổi cơn thịnh nộ mới là lạ.
Chỉ là, khi anh càng giận thì càng im lặng. Càng im lặng, lại càng đáng sợ.
Im lặng chính là đỉnh cao của sự giận dữ!
Thạch Đường và anh tài xế gần như phải nín thở, cả cử động mạnh cũng không dám, chỉ sợ làm gì không vừa ý sẽ bị sếp nắm đầu trút giận.
"Theo cậu, ai là người đã mua lại số cổ phần đó?" Giọng nói trầm lạnh của Thần Hạo chợt vang lên, xé tan cái không khí ngột ngạt có thể giết chết người này.
Hả?
Thạch Đường ngơ ngác nhìn Thần Hạo. Sếp hỏi anh ta hả?
May mắn anh trợ lý đủ nhanh trí nhận thức ra câu hỏi này dành cho mình, nuốt nước bọt, cẩn thận trả lời:
"... Tôi nghĩ... có thể là Mạc Tường Lam."
Cẩn thận là cẩn thận dùng từ thôi, chứ anh ta đoán bậy ứng phó đấy. Bởi suy đoán này không lô-gic tẹo nào cả.
Thậm chí Thạch Đường đã chuẩn bị tinh thần chờ Thần Hạo phát hỏa lên người mình rồi. Thế nhưng phản ứng của Thần Hạo lại khiến anh trợ lý ngỡ ngàng.
Anh đăm chiêu, rồi gật đầu: "Có khả năng!" Thạch Đường không theo kịp suy nghĩ của sếp tổng, tròn mắt nhìn phát ngốc. Sếp cũng có suy đoán này hả?
Anh ta nói tầm bậy tầm bạ mà cũng trúng á? Nhưng khả năng này không cao. Thần Hạo trầm mặc.
Nếu người mua số cổ phần kia thật sự là Tường Lam, vậy anh không còn gì phải lo nữa. Công ty Hải Vận vốn là của cô, cổ phần về tay cô chính là vật về với chủ. Nhưng vậy thì phải giải thích thế nào khi người đó là em ấy mà tới giờ em ấy vẫn chưa xuất hiện?
Nếu em ấy đã trở về, sao không tới tìm ba anh? Nhà cửa em ấy đều ở đây mà.
Nếu là em ấy, vậy rốt cuộc em ấy muốn làm gì? Sao phải chơi trò bí ẩn như vậy?
Anh không hiểu!
Thần Hạo thở ra, thu suy nghĩ rối rắm kia lại, không cho trợ lý của mình thời gian suy nghĩ thêm, ra lệnh mới:
"Cậu đi tìm hiểu xem, Kiều Kim Ngư có điểm yếu gì không?"
Con người ai cũng có điểm yếu. Anh không tin, mình lại không thể làm gì được người phụ nữ đó.
"Dạ, tổng giám đốc. Tôi sẽ làm ngay." "Mặt khác, đi điều tra xem cô gái bí ẩn đó là ai, ở đầu. Tôi muốn kết quả trong thời gian sớm nhất." Thạch Đường không dám nói nhiều, "vâng một tiếng rồi bật điện thoại, bận bịu với công việc vừa được giao.
Trong xe chỉ còn giọng nói nghiêm túc của Thạch Đường nói qua điện thoại và hơi thở lạnh lẽo, chết chóc của Thần Hạo.
Dạo này làm việc gì cũng không suôn sẻ. Ngẫm nghĩ lại, giờ anh mới phát hiện ra có rất nhiều điểm bất thường.
Từ vụ chú Ba của anh mất tích, chuyện mua cổ phần trôi nổi, chuyện xảy ra trong lễ đính hôn của Nhược Uyên. Những chuyện này, mỗi sự việc xảy ra đều không có một đáp án rõ ràng.
Ban đầu, anh cho rằng chắc chú Ba anh đã được đàn em của mình cứu đi, rồi ẩn náu ở chỗ kín đáo nào đó, người của anh mới không thể tìm thấy. Nhưng giờ, anh cảm thấy không còn đơn giản như vậy. Giống như có một bàn tay bí ẩn đứng đằng sau lớp màn đen thao túng mọi thứ. Và anh, luôn tự tin rằng không có gì có thể làm khó được mình bây giờ lại thua hắn thảm hại hết lần này tới lần khác.
Anh không thích cảm giác bí bách này. Anh muốn xé rách tầm màn đó xuống xem đứng đằng sau là kẻ nào mà có thể xoay anh vòng vòng như vậy. Nhất định, sớm muộn gì anh cũng lôi hắn ra cho bằng được. Tới lúc đấy,