Lâm Lạc làm như không thấy ánh mắt của mọi người rồi lại hướng ba mẹ mình chào.
"Ba, mẹ".
Lâm Vân Ngọc gật đầu nhìn con trai "Tiểu Lạc, có chuyện gì sao?"
Lâm Lạc đi đến bên mãu thân mình rồi ngồi xuống, cậu đáp "Mẹ, gia đình Diệp thúc thúc mời chúng ta dùng cơm.
Mẹ và ba xem lại xem có bận gì không rồi đi đến nhà thúc ấy".
Lâm Tiêu Vũ nghe đến đây thì cười sang sảng "Ha ha, Diệp thúc của con cũng nhanh thật.
Ta cũng định sẽ mời họ đến nhà mình ăn một bữa cơm sẵn tiện cảm ơn họ đã chiếu cố con.
Ai ngờ ta chưa kịp mời thì họ đã mời trước rồi".
"Nếu vậy thì có qua có lại, mình đến nhà thúc ấy ăn cơm rồi lại mời thúc ấy đến nhà mình." Lâm Lạc cười cười nói.
Lâm phụ và Lâm mẫu đồng ý tán thành.
Thế là cuối tuần này họ quyết định sẽ cùng nhau đến Diệp gia.
Lâm Lạc nhếch môi cười, "Vậy thì trước khi chúng ta đến ăn cơm nhà người khác, con có thể ăn cơm nhà mình chứ.
Đói lắm rồi đó".
"Được, được chứ, cơm chuẩn bị xong rồi, mau ăn thôi".
Hàn mẫu đứng dậy kéo tay Lâm Lạc đi đến phòng ăn trong nhà.
Để lại Hàn phụ nhà chúng ta vẻ mặt đầy ai oán ở phía sau.
"Này! Anh cũng đói mà vợ yêu, em thiên vị thiệt đó!".
Hàn mẫu quay đầu trừng mắt nhìn: "Em chính là thiên vị đó, anh có ý kiến gì à?".
Hàn phụ nhất thời câm nín không biết nói gì, nhưng trong lòng lại điên cuồng gào thét.
Ý kiến? Hắn nào dám có ý kiến, lời nói của tức phụ là mệnh lệnh phải tuân.
Hắn mà có ý kiến thì thế nào tối nay cũng bị đá thẳng xuống giường.
Thế nên là...Nhịn!
Lâm Lạc một bên cười ra tiếng, có ba mẹ bên cạnh thật vui vẻ.
Chậc, nếu như lúc trước mà chết thật thì lỗ to rồi!
Cũng may, may mắn là mình trọng sinh.
Nghĩ tới nếu bản thân thật sự chui xuống mồ, cậu khẽ run.
Không được! Không thể cứ như vậy cho qua được, phải đòi nợ!
Vậy thì nên bắt đầu từ ai nhỉ? Hàn Minh ư?
Hàn Minh tuy kiếp trước là người đánh chết cậu nhưng cũng là do có kẻ giật dây.
Mà cái kẻ giật dây là tên Bạch Vân thối tha vô sỉ kia.
Kiếp trước dựng chuyện nhiều vô cùng, chẳng hạn như nói mình cho người lái xe tông cậu ta, đánh cậu ta, sai bảo cậu ta, chửi cậu ta, vân vân và mây mây.
Aiz...
Lâm Lạc nhíu mày tức tối: Sao mà kiếp trước mình hiền lành tốt bụng đến đáng thương như vậy chứ?
Bị tính kế mà không trả đũa, ngốc nghếch!
Lúc trước lẽ ra mình cũng không muốn ôm thù hận trong lòng, nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì không thể bao dung như thế được.
Chí ít cũng phải khiến Bạch Vân khổ sở cùng cực!
Còn Hàn Minh....vứt sang một bên cái đã, tên đó thì mình muốn xử lý lúc nào cũng được, dù gì cũng chưa nghĩ ra cách nào để xả giận.
Không thể cứ trên thương trường đấu tranh, giành giật dự án này đến dự án nọ.
Não mình sẽ bị hành đến phẳng a!
Cũng không thể đòi đánh đòi đập hắn được, quá không có hình tượng!
Đang tính toán trong đầu thì mùi thức ăn thơm ngon đâm sầm vào tâm trí của Lâm Lạc.
Hai mắt cậu sáng lên, đòi nợ tính sau, ăn no tính trước!
Nếu mà để bản thân đói là tội lỗi đó nha.
Thế là Lâm Lạc lôi kéo mẫu thân đến bên bàn ăn, Lâm mẫu tủm tỉm cười nhìn cậu.
"Con xem con đi, đói như vậy sao? Cũng không phải bỏ đói con".
Lâm Lạc cười hì hì đáp: "Chỉ là hôm nay được ăn cơm cùng ba mẹ nên con mới háo hức đấy thôi".
"Chỉ biết nịnh nọt".
Lâm mẫu nhéo nhéo mũi cậu.
Hai mẹ con cười cười nói nói khiến Lâm phụ phía sau đã vắt cả một ly lớn nước chanh nguyên chất.
"Nịnh nọt cũng chằng chuyên nghiệp gì".
Lâm phụ mở miệng nói.
Miệng nói một đằng mà suy nghĩ một nẻo, trong lòng phỏng chừng tung bông ăn mừng rồi.
Con trai bảo bối vì được ăn cơm với mình mà háo hức chờ mong a.
Hạnh phúc hạnh phúc!
Lâm Lạc hỏi: "Vậy thì xin thỉnh giáo phụ thân đại nhân".
Lâm