Hôm sau tại hoa viên Lâm gia.
Lâm Lạc ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo lại với nhau.
Cậu đang tận hưởng bữa sáng của mình, tâm trạng khá tốt.
Cậu vừa ăn vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua.
Hiện giờ Hàn Minh và Bạch Vân chắc hận mình lắm.
Hôm qua sau khi đùa giỡn một chút thì mình cho người đưa Bạch Vân về nhà Hàn Minh.
Suy đi nghĩ lại thì mình thật là vẫn quá nhân từ.
Bạch Vân ngày hôm trước hạ dược mình rõ ràng là có ý đồ xấu.
Mình thế nhưng lại chỉ đùa giỡn vậy thôi, mình thật sự là tốt bụng quá mà.
Lâm Lạc khẽ thở dài bỗng nhiên cậu nghe được từ phía xa có chút ồn ào.
"Ninh Phúc, có chuyện gì vậy?".
Ninh Phúc là tên của người quản gia.
"Thưa thiếu gia, hình như có người đang gây rối hay là để tôi ra xem sao".
Ninh Phúc vừa xoay người định đi thì lập tức nhìn thấy một thân ảnh lao nhanh về phía này.
Vẻ mặt của người đó mang theo tức giận.
Lâm Lạc quay lại thì nhìn thấy...Hàn Minh.
Trời đánh tránh bữa ăn, sao mình lại xui xẻo vậy chứ.
Cái tên này tới nhanh thật, còn rất biết chọn thời điểm.
"Lâm Lạc".
Hàn Minh quát lớn.
Lâm Lạc bỏ chiếc muỗng trên tay xuống, cậu quay sang Hàn Minh cười:"Ấy dô, thật không biết hôm nay là ngày gì mà Hàn thiếu lại tới Lâm gia ta chơi vậy.
Sao không báo sớm để tôi chuẩn bị trước mà chào đón ngài".
Hàn Minh phẫn nộ quát:" Cậu đừng có mà giả vờ nữa, cậu biết rõ lí do mà.
Rốt cuộc cậu muốn gì đây hả?"
"Hàn thiếu à, ngài đang nói gì vậy, ngài tới đây vì cái gì làm sao mà ta biết được".
Lâm Lạc nhìn Hàn Minh tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Cậu diễn hay thật đấy.
Sao không đi làm diễn viên đi?".
Hàn Minh nói.
"Tôi cũng muốn lắm chứ, có điều tôi cảm thấy khả năng diễn xuất của mình vẫn còn kém nhiều so với người khác nên thôi vậy".
Lâm Lạc nhún vai nói.
Người khác ở đây chính là đang ám chỉ Bạch Vân đấy.
So về khả năng diễn xuất thì cậu còn thua xa cậu ta.
Đây là cậu nói thật đó.
"Đủ rồi, cậu đừng có mà biện minh nữa.
Cậu đường đường là thiếu gia của Lâm gia vậy mà lại dùng thủ đoạn đê hèn như vậy đi hại người khác ư?".
Hàn Minh phẫn nộ nói.
Lâm Lạc cười lạnh:" Thủ đoạn đê hèn? Rốt cuộc thì ai mới là đê hèn anh không biết à".
Hàn Minh nghe vậy có chút khó hiểu:"Ý cậu là sao?".
Khóe môi Lâm Lạc giương lên:"Nếu đã vậy thì tôi không ngại nói cho anh biết.
Ngày hôm đó tại buổi tiệc, tôi đã bị hạ dược.
Và người đó không ai lạ mà chính là Bạch Vân, chính là người mà anh luôn nói rằng lương thiện, hiền lành đã hạ dược tôi.
Hiện tại tôi làm như thế chính là ăn miếng trả miếng.
Cũng may lúc đó tôi không bị gì nếu không thì chuyện mà tôi làm với Bạch Vân sẽ không chỉ nhẹ nhàng vậy đâu".
Hàn Minh giật mình khi nghe Lâm Lạc nói.
A Vân thế nhưng lại hạ dược Lâm Lạc? Làm sao có thể chứ!
Bên cạnh đó cậu không hiểu sao khi nghe Lâm Lạc nói cậu ta bị hạ dược liền nổi lên sự lo lắng, sau đó nghe cậu ta nói rằng không bị gì cậu liền cảm thấy vui mừng.
Nhưng nghĩ tới Bạch Vân cậu liền dẹp cái cảm xúc đó sang một bên.
"Cậu đừng có mà vu khống cho em ấy".
Hàn Minh hướng Lâm Lạc nói.
"Vu khống? Tôi đâu có rảnh mà đi vu khống cậu ta".
Lâm Lạc mở giọng lạnh lẽo:"Anh tốt nhất nên quản cậu ta cho tốt, nếu để cậu ta tìm tôi gây phiền phức nữa thì tôi cũng không ngại mà xử đẹp cậu ta".
"Cậu dám".
Hàn Minh trừng mắt nhìn Lâm Lạc.
"Anh nói xem tôi có dám không?" Lâm Lạc thanh âm trầm thấp nhìn Hàn Minh.
"Cậu đừng có mà ngang ngược".
"Tôi chính là ngang ngược như vậy đó, anh có thể làm gì tôi".
Hàn Minh tức đến không nói nên lời.
Chỉ cần nghĩ đến Bạch Vân bị người khác cưỡng bức thì cậu liền không nhịn được mà muốn đánh Lâm Lạc để trút giận.
Cậu