Sau khoảng thời gian ngồi máy bay cuối cùng hai người cũng đã đến nơi, bọn họ đi đến khách sạn đã được đặt trước đó để nghỉ ngơi nhưng đây là lần đầu tiên Tiểu Khuê được đi du lịch ở một nơi đẹp như thế này, Chí Thượng vừa đến khách sạn đã mệt mỏi nằm ườn xuống giường định đi ngủ còn Tiểu Khêu thì trái ngược lại vô cùng háo hức cô vội vàng cất gọn hành lý rồi chạy ra bên ngoài, Chí Thượng nhìn thấy Tiểu Khuê rời đi thì vội ngồi dậy nói.
" Này đi đâu vậy cô có biết đường không đấy, lỡ có đi lạc tôi sẽ không đi tìm đâu."
Tiểu Khuê bĩu môi nói.
" Anh nghĩ tôi là con nít hay sao cứ ngủ đi tôi đi một chút thì sẽ quay về."
Nói rồi Tiểu Khuê vội vàng chạy ra ngoài, Chí Thượng chỉ biết nhìn theo.
" Đúng là phiền phức mà."
Hắn nằm xuống tiếp tục nghỉ ngơi, Chí Thượng đánh một giấc đến tận chiều khi hắn mở mắt ra nhìn xung quanh nhìn xung quanh mà Tiểu Khuê vẫn chưa về lại khách sạn, Chí Thượng bắt đầu lo lắng hắn thừa biết cô đã đi lạc nên mệt mỏi bước xuống giường đi ra bên ngoài để tìm Tiểu Khuê, cô vẫn đang mải mê nhìn những trò chơi trên biển cô chẳng khác nào một đứa trẻ vô tư ham vui với những thứ mới lạ, Tiểu Khuê nhìn thấy phía bên kia có rất nhiều người liền chạy sang đó để xem có chuyện gì, thì ra là một ban nhạc đang tổ chức một buổi giao lưu, mọi người đang vui vẻ hò hét lắc lư theo điệu nhạc, cô cũng hòa vào đám đông mà vô tư nhảy múa, bên này Chí Thượng đang hoang mang đi tìm cô bây giờ hắn không biết đi về hướng nào để tìm Tiểu Khuê.
Trời đã bắt đầu sụp tối mà vẫn chưa tìm được Tiểu Khuê Chí Thượng lo lắng bất lực đứng nhìn xung quanh, bỗng nhiên có một đám đông từ đâu ồ ạc chạy đến Chí Thượng mở to mắt nhìn vì hắn đang cảm thấy hoang mang tột độ, nhưng Chí Thượng lại nhìn thấy một dáng hình vô cùng quen mắt, Tiểu Khuê chạy mà mắt mũi để ở đâu cô va vào người Chí Thượng một cú vô cùng mạnh hai người ngã nhào xuống đất, Tiểu Khuê bị ngã đầu óc quay cuồng cô loạng choạng ngồi dậy nhìn thấy người mình đang đè lên là Chí Thượng cô liền giật mình đứng lên.
" Sao anh lại ở đây? "
Chí Thượng tức giận nói.
" Tôi sợ