Tiểu Khuê đi ra bên ngoài hồ bơi ở đây không có người khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, Tiểu Khuê thở dài ngồi xuống chiếc ghế gần đó nhìn rồi nhìn bản thân mình trong mặt hồ, cô cảm giác mình thật thảm hại và đáng thương cô có cảm giác như bản thân đang học đòi bước vào thế giới của người giàu như lời của Duy Tân nói đôi chân đã bị trầy xướt do mang giày cao gót, trong những lúc này Tiểu Khuê rất muốn rời khỏi đây.
Bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên.
“ Sao em lại ra đây?”
Tiểu Khuê quay lại nhìn về hướng có tiếng nói phát ra là Chí Hữu, anh nhìn Tiểu Khuê cười một cách rất hiền hòa, hôm nay trông Chí Hữu rất đẹp trai và lãng tử, Tiểu Khuê ngắm nhìn thần tượng của mình đến ngớ ngẩn Chí Hữu đến gần cô hỏi
“ Em sao vậy?”
Lúc này Tiểu Khuê mới bừng tỉnh nói.
“ À bên trong đang khiêu vũ em lại không biết khiêu vũ nên đành ra đây hóng gió.
”
Chí Hữu đi đến ngồi cạnh cô bày tỏ nói.
“ Có phải em cảm thấy ngột ngạt khi ở bên trong đó có đúng không.
”
Tiểu Khuê không ngờ anh ta hiểu được nỗi lòng của mình.
“ Sao anh biết.
”
Chí Hữu khẽ cười nói.
“ Anh cũng chẳng thích những nơi ồn ào như thế chỉ vì bị ép buộc nên anh mới đến đây, từ nhỏ Chí Thượng luôn là trung tâm của mọi bữa tiệc, lúc nào mọi người cũng đứng xung quanh khen ngợi nó ba mẹ cũng thế họ chỉ xem anh là đồ vô dụng.
”
Tiểu Khuê vội vàng lên tiếng bác bỏ.
“ Không phải thế đâu em thấy anh rấy tài năng, chẳng phải anh là một nhà tiểu thuyết gia nổi tiếng hay sao.
Chí Hữu lắc đầu nói.
“ Nhưng họ lại chẳng công nhận, mà ngược lại còn khinh bỉ anh khi chẳng làm gì ra hồn còn viết lách.
”
Bây giờ Tiểu Khuê mới hiểu vì sao Chí Hữu lại sống khép mình như thế bởi vì tài năng của anh ta không được người nhà công nhận và xem trọng.
“ Em thật sự không biết anh đã trải qua những chuyện như thế.
”
Chí Hữu nhìn Tiểu Khuê mỉm cười nói.
“ Không sao đâu anh đã quen với việc đó rồi còn em thì sao, anh thấy cô bạn gái cũ của Chí Thượng cứ đeo bám lấy nó em có cảm giác gì không?”
Tiểu Khuê lắc đầu nói.
“ Cứ mặc kệ họ em chẳng quan tâm ở công ty chuyện này cứ luôn diễn ra em đã nhìn đến quen cả mắt rồi.
”
Chí Hữu nhìn thấy thái độ hờ hững của Tiểu Khuê thì thắc mắc hỏi.
“ Sao em lại vô cảm như thế chẳng phải Chí Thượng là chồng của em hay sao?”
Tiểu Khuê thở dài nói.
“Một người phong lưu như anh ta có cố giữ chân thì cũng chỉ là con số không, em đã biết trước kết cục của mình nên cũng chẳng bận lòng cho lắm.
”
Chí