Nhìn thấy Nhạc Thiên Hùng lại bỏ thêm một viên đạn vào băng đạn, mọi người trong nhà họ Nhạc đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Không phải Nhạc Thiên Hùng muốn giết Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng luôn đấy chứ...
Hai bố con Nhạc Đức thấy vậy cũng cuống cuồng, vội vàng cầu xin tha thứ:
"Anh cả, anh... anh không thể làm vậy, chúng ta là người một nhà mà, không phải vừa nãy anh nói sẽ không giết người sao?"
"Bác cả, cháu và bố cháu đã biết sai rồi, mọi người đều có lúc mắc lỗi, bác thật sự nhẫn tâm giết chết cháu và bố cháu như vậy sao?"
Sắc mặt Nhạc Thiên Hùng không chút biểu cảm khi nghe thấy vậy, ông nói:
"Tôi đã nói sẽ không giết người nữa, nhưng đó là không giết người ngoài. Còn chuyện nội bộ của nhà họ Nhạc, tôi là gia chủ của nhà họ Nhạc vẫn phải xử lý mọi việc theo phép tắc gia tộc, nếu không thì sau này còn ai phục tôi nữa?"
"Hai người dẫn theo người cầm súng vào nhà họ Nhạc, nhắm súng vào đầu người nhà. Cho dù bố còn sống thì cũng sẽ đánh chết hai người! Hai bố con nhà chú chết cũng đáng!"
Nghe thấy vậy, bố con Nhạc Đức hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, kinh hãi nhìn Nhạc Thiên Hùng.
Lúc này, vẻ mặt của đám người Nhạc Chính Sơn và Nhạc Long Thành cũng hết sức phức tạp, trong lòng không khỏi cảm thấy sốt ruột. Dù thế nào, Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng cũng là con cháu nhánh chính nhà họ Nhạc, đều là con trai và cháu trai của Nhạc Chấn Đình. Cứ giết chết như vậy thì thật sự không ổn lắm.
"Thiên Hùng, cậu không thể giết cậu ta, cậu ta là em trai ruột của cậu đấy, tha cho cậu ta đi. Nhà họ Nhạc chúng ta không thể giết người trong nhà như vậy được!"
Nhạc Chính Sơn vội vàng đứng lên khuyên nhủ.
"Anh cả, hãy cho chú ba thêm một cơ hội, chúng ta là anh em ruột! Chú Nhạc Chính Sơn nói đúng, thật sự không giết được!"
Lúc này ngay cả Nhạc Long Thành cũng đứng ra nói giúp cho Nhạc Đức.
Hành động của Nhạc Đức đã khiến tất cả mọi người cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nhưng dù sao cũng là người một nhà, cùng mang họ Nhạc và trên cơ thể vẫn chảy chung dòng máu.
Dù trong trường hợp nào thì người một nhà chém giết lẫn nhau cũng tạo ra một bi kịch.
"Gia chủ, ông ba và Vô Lượng đã phạm một sai lầm lớn, ông có thể trừng phạt họ nhưng đừng giết họ”.
"Chúng ta là người một nhà, hãy cho họ một cơ hội!"
Lúc này, những người khác cũng lên tiếng cầu xin giúp Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng.
Hai bố con họ vừa xấu hổ vừa xúc động khi nhìn thấy vậy, vội vàng dập đầu tạ tội với mọi người:
"Cảm ơn! Cảm ơn mọi người!"
"Là bố con chúng tôi ngu dốt, chúng tôi có lỗi với mọi người, sau này chúng tôi sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm như vậy nữa!"
Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng khóc lóc thảm thiết, trông có vẻ như đã biết sai.
Kỳ Vạn Sơn hiếm khi thấy nhà họ Nhạc đoàn kết như vậy, nhưng liệu Nhạc Thiên Hùng có thực sự bỏ qua cho Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng hay không?
“Ai nói không thể giết người?”, Nhạc Thiên Hùng hét lớn, giơ tay chĩa súng về phía hai bố con Nhạc Đức.
Hai bố con họ sợ hãi chết lặng tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Tất cả mọi người đều cho rằng khi bọn họ cùng nhau cầu xin thì Nhạc Thiên Hùng sẽ đồng ý, nhưng họ không ngờ rằng điều đó càng khiến Nhạc Thiên Hùng tức giận. Khí thế mạnh mẽ của gia chủ bộc lộ rõ, mọi người cảm nhận được sự phẫn nộ của ông ấy nên không ai dám nói thêm lời nào.
"Quy tắc của nhà này chỉ dùng để trang trí thôi sao? Nhạc Đức đã bắt đầu bán đứng tổ tiên, nếu không giết chú ấy thì có phải sau này ai cũng dám làm như vậy không?"
"Nếu không giết Nhạc Vô Lượng thì có phải sau này ai cũng có thể dẫn người xông vào nhà họ Nhạc của tôi!"
Nhạc Thiên Hùng tức giận mắng, vô cùng uy nghiêm, phẫn nộ đến mức gân xanh hiện đầy trên trán.
Lúc này, vợ của Nhạc Đức là Lý Lan chạy ra khỏi đám đông và quỳ xuống đất van xin cho chồng và con trai:
"Anh cả, anh rộng lượng buông tha cho ông ba và Vô Lượng đi”.
"Bọn họ chết rồi thì em phải làm sao!"
Vẻ mặt của Nhạc Thiên Hùng vẫn không thay đổi, ông lạnh lùng nói:
"Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, phạm sai lầm thì đều phải bị trừng phạt”.
"Thím yên tâm, sau này nhà họ Nhạc của tôi sẽ nuôi thím. Dù thím muốn tái hôn hay muốn làm gì thì thím cũng là một thành viên trong nhà họ Nhạc”.
Mọi người thầm thở dài khi nghe thấy vậy, có vẻ như lần này Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng chết chắc rồi. Nhạc Thiên Hùng đang giết gà dọa khỉ, ông ấy thừa hưởng mọi tính cách và thủ đoạn của Nhạc Chấn Đình, hoàn toàn xứng đáng làm một “bậc đế vương” anh minh sáng suốt, vừa nhân từ nhưng cũng vừa độc ác. Khi ông ấy cứng rắn sẽ khiến tất cả mọi người sợ hãi, để sau này không ai dám làm việc gì sai trái.
Lúc này, Nhạc Long Thành đột nhiên nhanh trí, ông ta vẫy tay gọi Nhạc Huy.
Nhạc Huy do dự một lát rồi bước tới.
“Nhạc Huy, bây giờ chỉ có cậu mới có thể thuyết phục bố của cậu, cậu là con của ông ấy nên chắc chắn ông ấy sẽ nghe lời khuyên của cậu. Tuyệt đối đừng để chú ba của cậu chết, chú ba và bố của cậu là anh em ruột”, Nhạc Long Thành vội vàng kéo Nhạc Huy lại và nói.
“Nhạc Huy, nếu cậu có thể cứu sống chú ba của cậu thì sau này gia đình họ nhất định sẽ biết ơn cậu rất nhiều”, lúc này Nhạc Chính Sơn cũng nói nhỏ với Nhạc Huy.
Nhạc Huy gật đầu và nói: "Cháu sẽ thử
xem”.
Anh bước đến trước mặt Nhạc Thiên Hùng và lúng túng nói:
"Bố, hay là... cho chú ba và Vô Lượng một cơ hội đi”.
"Con tin rằng sau lần dạy dỗ này bọn họ sẽ không dám làm loạn nữa đâu”.
Lúc này tất cả mọi người đều đặt hết hi vọng lên người Nhạc Huy, hi vọng anh có thể thuyết phục được bố của mình.
Lúc này, Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng cũng kinh ngạc liếc nhìn Nhạc Huy, bọn họ không ngờ mình đối xử với Nhạc Huy như vậy mà Nhạc Huy vẫn cầu xin giúp bọn họ.
"Cho bọn họ một cơ hội ư?", sắc mặt Nhạc Thiên Hùng lạnh lùng liếc nhìn Nhạc Huy và nói: "Vậy bọn họ có cho con cơ hội nào không? Tối qua Nhạc Đức muốn đuổi con ra khỏi gia tộc, muốn đá con ra khỏi nhà họ Nhạc đấy!"
"Đây không phải là lúc con nên mềm lòng, con còn muốn lấy ơn báo oán sao? Nhạc Thiên Hùng bố đã dạy con những thứ này từ khi nào vậy?"
"Con như vậy có giống người làm việc lớn không hả?"
Cả nhà tang lễ đột nhiên im lặng không một tiếng động, đám người Nhạc Long Thành không ngờ Nhạc Thiên Hùng không thèm nể mặt Nhạc Huy, còn mắng anh một trận trước mặt bao nhiêu người như vậy.
Đột nhiên, một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện, Nhạc Huy quỳ xuống trước mặt Nhạc Thiên Hùng để cầu xin cho Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng:
"Bố, nếu là người ngoài thì chắc chắn con sẽ không nhân từ”.
"Nhưng dù thế nào đi nữa, họ cũng là người nhà chúng ta, nếu bố cho họ một cơ hội thì sau này bọn họ sẽ làm hết sức mình để phục vụ nhà họ Nhạc”.
Vào lúc này, bóng lưng của Nhạc Huy đã trở nên hết sức cao lớn vững chãi trong mắt mọi người, mọi người bắt đầu khâm phục tấm lòng rộng lượng bao dung và phẩm chất cao thượng của Nhạc Huy. Đêm qua Nhạc Đức một mực nhắm vào Nhạc Huy, còn muốn đuổi anh ra khỏi nhà họ Nhạc. Không ngờ, bây giờ Nhạc Huy lại quỳ gối với Nhạc Thiên Hùng chỉ để cầu xin cho Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Bốp" vang lên, Nhạc Thiên Hùng đã tát vào mặt Nhạc Huy một bạt tai.
Nhạc Huy cúi đầu không dám nhúc nhích.
An Nhã thấy vậy liền trợn to mắt, mặc dù Nhạc Thiên Hùng rất nghiêm khắc, nhưng ông ấy chưa từng đánh Nhạc Huy. Dĩ nhiên cô ấy cảm thấy rất thương xót cho Nhạc Huy và muốn đi thuyết phục Nhạc Thiên Hùng. Tuy nhiên, Lâm Phương Như kéo cô lại không nói một lời mà chỉ lắc đầu.
Đám người Nhạc Chính Sơn cũng vô cùng kinh hãi, họ không ngờ rằng Nhạc Thiên Hùng tức giận đến mức đánh cả con ruột của mình.
"Thằng khốn!"
Sau khi Nhạc Thiên Hùng tát Nhạc Huy một bạt tai, ông ấy cất súng, rồi lạnh lùng hừ một tiếng và bước ra khỏi nhà tang lễ.
Khi Nhạc Thiên Hùng khuất bóng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Nhạc Chính Sơn kích động nói:
"Được, được rồi! Cậu ấy đã buông tha cho Nhạc Đức và Vô Lượng rồi!"
"Nhạc Đức, Vô Lượng! Hai người còn không mau tới đây, cám ơn Nhạc Huy!"
Lúc này, những người khác cũng bước đến gần Nhạc Huy với khuôn mặt kính nể, trầm trồ khen ngợi, cuống quýt tâng bốc nịnh bợ anh.
"Nhạc Huy, anh thật tốt!"
"Cậu chủ không hổ là cậu chủ, cậu đúng là rộng lòng khoan dung, khiến chúng tôi phải nhìn cậu bằng cặp mắt khác!"
Lúc này, Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng cũng chạy tới, ôm chặt lấy Nhạc Huy. Bọn họ vừa phấn khích vừa rơi giọt nước mắt biết ơn, suýt chút nữa đã quỳ gối trước mặt Nhạc Huy.
"Nhạc Huy, trước đây chú ba có lỗi với cháu, chú ba biết sai rồi! Cảm ơn cháu đã cứu chú và Vô Lượng, cả nhà chú sẽ mãi ghi nhớ ân tình này của cháu!", Nhạc Đức cảm động rơi nước mắt, liên tục nói xin lỗi và cảm ơn.
“Anh Huy, lúc trước em thiếu hiểu biết, em xin lỗi!”, Nhạc Vô Lượng cũng thành thật xin lỗi Nhạc Huy.
Nhạc Huy cười nhạt nói:
"Đừng khách sáo như vậy, mọi người đều là người một nhà, đây là điều nên làm”.
Chỉ trong thời gian ngắn, Nhạc Huy - người vốn không được coi trọng trong nhà họ Nhạc, sau một cái tát của Nhạc Thiên Hùng đã trở thành cậu chủ được mọi người kính nể. Bây giờ ngay cả Nhạc Đức và Nhạc Vô Lượng cũng coi Nhạc Huy là ân nhân.
Lúc mọi người đang vây quanh tán thưởng, khóe miệng Nhạc Huy chợt nhếch lên, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý