Trong một nghĩa trang ở Sở Châu.
Nơi này chôn cất ông cụ nhà họ Liễu – Liễu Hồng Thanh, ông ta đã mất lâu lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Liễu Nhược Hà đến thắp nén hương cho ông ta, coi như làm tròn đạo hiếu của người cháu.
Nhưng dù là thắp hương hay đốt vàng mã, trong suốt qua trình đó Liễu Nhược Hà đều không chút biểu cảm, trên mặt không hiện ra vẻ đau buồn nào.
Không phải bậc bề trên nào cũng đủ tư cách được gọi là bậc cha chú, ít nhất thì Liễu Hồng Thanh không xứng với cái danh xưng ông. Nếu phải nói về ông nội của cô thì chắc chắn là một người ông tàn nhẫn, không màng đến tình thân.
Liễu Nhược Hà tới thắp nén hương này hoàn toàn là làm cho những người trong nhà họ Liễu xem, tránh việc những người đó lại nói này nói nọ sau lưng cô.
“Nhược Hà, cô biết tại sao ông chết không?”
Đột nhiên Liễu Tử Thần đi tới, lạnh lùng nói.
Hắn và Liễu Thừa Phong từng đoán ông cụ nhà họ Liễu bị Nhạc Huy hại chết, nhưng họ chỉ suy đoán thôi, không có chứng cứ.
Liễu Nhược Hà nghe thế bỗng đứng dậy. Do nắng hôm nay hơi chói chang, cô đeo kính râm vào rồi cười khẩy nói:
“Chết như nào quan trọng sao, người đã chết rồi, cần gì truy hỏi nhiều vậy”.
Liễu Tử Thần nhíu mày, không vui nói:
“Cần gì? Ông là ông nội của cô, cô nói vậy đúng là khiến người ta thất vọng mà”.
Liễu Nhược Hà lắc đầu nói:
“Cũng đâu phải là ông ấy chưa từng khiến em đau lòng hay tuyệt vọng. Chắc anh biết trước kia ông ấy đối xử với em như nào nhỉ, em tới thắp nén hương cho ông ấy đã là tốt lắm rồi. Em chỉ đóng kịch cho mọi người xem, mọi người biết rõ những không nói ra, anh hà tất phải nói nhiều với em như thế?”
Liễu Nhược Hà không còn là Liễu Nhược Hà để mặc từng người trong nhà họ Liễu bắt nạt như trước nữa.
Cô biết rõ sau này chỉ có một mình cô, nếu không muốn bị người ta bắt nạt nữa thì trước tiên phải tự mình mạnh mẽ.
Nhà họ Liễu đã sụp đổ, công ty duy nhất của nhà họ Liễu hiện giờ đang đứng tên cô, cô đâu cần sợ hãi, nhẫn nhịn bất kỳ ai trong nhà họ Liễu?
“Cô…”
Thấy Liễu Nhược Hà hung hăng như thế, Liễu Tử Thần bỗng siết chặt nắm đấm, tức giận trong lòng.
Trước kia Liễu Nhược Hà đâu có như vậy, cô đâu dám nói với hắn những lời này. Nhưng vật đổi sao dời, giờ mọi thứ đã thay đổi.
Liễu Tử Thần không dám bắt nạt Liễu Nhược Hà nữa, nếu hắn vẫn muốn làm trong công ty của cô.
“Em nói sai gì sao?”
Liễu Nhược Hà ăn mặc già dặn, đeo thêm một chiếc kính râm, đúng khí chất của một nữ giám đốc.
Cô mỉm cười nói:
“Anh Thần, tại sao ông chết không quan trọng, quan trọng là người sống vẫn phải sống tiếp, anh nói đúng không?”
“Lái xe đưa em tới công ty đi, sau này làm việc chăm chỉ, năng lực công việc của anh sẽ quyết định tiền lương mỗi tháng của anh là bao nhiêu đó. Anh vẫn chưa kết hôn, sau này còn phải nuôi vợ con nữa”.
Sắc mặt Liễu Tử Thần thay đổi, cuối cùng vẫn cúi đầu trước Liễu Nhược Hà:
“Được, tôi biết rồi!”
…
Một công ty mới thành lập ở khu công nghiệp Sở châu, công ty này chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực thương mại điện tử, dưới nó còn có hai nhà máy điện tử mới được thu mua lại.
Tuy công ty xây dựng trong khu công nghiệp, nhưng diện tích và quy mô của công ty không hề nhỏ. Hơn nữa ấn tượng đầu tiên khi nhìn từ bên ngoài vào sẽ cảm giác đây là một công ty lớn.
Hôm nay là ngày công ty này khai trương, Liễu Phong bắt xe tới cửa công ty. Phải thừa nhận ông ta là một tổng giám đốc số nhọ nhất trong lịch sử, tới tham gia buổi lễ khai trương công ty của mình mà còn phải bắt taxi.
Nhưng hết cách, ông ta vốn không có tiền mua xe, công ty này có thể thành lập hoàn toàn là nhờ vào phúc của Nhạc Huy. Còn một triệu tệ mà Nhạc Huy cho ông ta, ông ta cũng không tiêu. Ông ta định để dành cho Liễu Nhược Hà, sau này nếu cô gặp khó khăn ông ta sẽ lấy một triệu đó ra cho cô.
Sau khi xuống xe, Liễu Phong rất xúc động. Có nằm mơ ông ta cũng không ngờ rằng bản thân hèn nhát suốt mười năm, một ngày có công ty lớn của riêng mình, trở thành tổng giám đốc của một xí nghiệp, quản lý vô số nhân viên và được tất cả mọi người tôn trọng.
“Cuối cùng Liễu Phong tôi cũng phất lên được rồi, để xem sau này còn ai trong nhà họ Liễu dám coi thường tôi!”
Liễu Phong bước lớn, thong thả đi vào đại sảnh của công ty.
Trong đại sảnh, các lãnh đạo cấp cao trong công ty lẫn nhà máy cơ sở đều đứng thành hai hàng đón Liễu Phong tới.
“Chào mừng tổng giám đốc Liễu tới kiểm tra công việc!”
Tất cả mọi người đồng thanh hô lên.
Âm thanh sôi động này suýt nữa khiến Liễu Phong xúc động đến bật khóc. Nhưng hiện giờ ông ta đã là tổng giám đốc của một doanh nghiệp, không thể như trước mà phải thể hiện khí chất của một ông chủ.
Ông ta đi về phía trước, khoanh tay nhìn mọi người và mỉm cười nói:
“Sự phát triển của công ty sau này đều nhờ vào sự nỗ lực của mọi người, lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi không nói nhiều nữa”.
“Mọi người cùng nhau cố gắng phát triển mở rộng công ty. Liễu Phong tôi là một ông chủ xem trọng người tài, nếu mọi người cố gắng vì công ty, tôi sẽ không đối xử tệ bạc với mọi người đâu”.
Lần đầu phát biểu, tuy là những lời khách sáo, nhưng may mà Liễu Phong không mất bình tĩnh.
Thấy ông chủ của mình giản dị dễ gần như thế, mọi người cũng rất
cảm động, vội vàng vỗ tay tán thưởng cho ông chủ.
“Được rồi, mọi người đi làm đi, chút nữa chủ tịch Đoàn của tập đoàn Huy Hành sẽ tới. Tôi mong có thể cho cậu ấy thấy được sự nhiệt tình trong công việc của mọi người, đừng làm tôi mất mặt”.
Liễu Phong căn dặn mọi người xong thì đứng ở đại sảnh chờ nhóm người Đoàn Thiên Hành tới.
Chẳng mấy chốc Đoàn Thiên Hành đã tới, anh ta dẫn theo các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Huy Hành.
Thời gian này công ty có thể nhanh chóng thành lập đều là nhờ có sự giúp đỡ của Đoàn Thiên Hành và những lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Huy Hành.
“Ông chủ Liễu, chúng tôi tới để chúc mừng ông, công ty sao rồi, có hài lòng không?”
Đoàn Thiên Hành cười ha ha và bước vào đại sảnh trước sự vây quanh của rất nhiều lãnh đạo cấp cao.
Liễu Phong vội vàng đi tới đón tiếp, bày tỏ sự cảm ơn với Đoàn Thiên Hành và những người khác:
“Hài lòng hài lòng, đương nhiên là hài lòng”.
“May mà có sự giúp đỡ của chủ tịch Đoàn và các vị, Liễu Phong tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này các vị cần gì ở tôi, tôi sẽ không từ chối đâu!”
Một người lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Huy Hành nói:
“Ông chủ Liễu nói quá rồi, mong ông chủ Liễu có thể ngày một vươn lên, để quy mô công ty ngày được mở rộng, ha ha!”
Liễu Phong vội vàng gật đầu: “Đương nhiên, nếu không làm tốt thì sao xứng với công lao giúp đỡ của các vị trong mấy ngày gần đây chứ”.
Đoàn Thiên Hành nói:
“Ông chủ Liễu, chúng tôi đã hợp tác một số nghiệp vụ với công ty ông, ít nhất là trong nửa năm nay ông không cần phải lo tới thành tựu của công ty”.
Liễu Phong xúc động đến nỗi không biết nói gì, chi phí mở công ty này ông ta không phải mất đồng nào. Ngay cả công việc trong nửa năm sau khi thành lập công ty ông ta cũng không cần bận tâm, tất cả mọi thứ đều nhờ vào con rể cũ của ông ta là Nhạc Huy, nếu hiện giờ Nhạc Huy có thể quay lại với Liễu Nhược Hà thì tốt, cuộc sống sau này của gia đình họ sẽ chẳng khác gì so với Thái thượng hoàng.
Ông ta nói chuyện với mọi người ở đại sảnh một lúc, rồi dẫn họ tới tham quan một vòng trong công ty. Không bao lâu, những người khác cũng phải quay về tập đoàn Huy Hành làm việc tiếp, chỉ còn Đoàn Thiên Hành ở lại, bởi anh còn có chuyện riêng cần nói với Liễu Phong.
Trong phòng làm việc của Liễu Phong, ông ta pha trà cho Đoàn Thiên Hành xong bỗng hỏi:
“Chủ tịch Đoàn, có phải… sau này Nhạc Huy sẽ ở thủ đô, không quay về Sở Châu nữa không?”
Đoàn Thiên Hành nhìn ông ta, cười và nói:
“Ông chủ Liễu, ông muốn hỏi gì, có phải chuyện liên quan tới anh tôi và Liễu Nhược Hà không?”
Liễu Phong gượng cười, nói:
“Khiến cậu chê cười rồi, nhưng quả thật tôi không có ý gì khác, tôi chỉ nghĩ cho hai đứa nó thôi”.
“Tôi không nói với ai về thân phận của Nhạc Huy, cũng không nói cho mẹ Nhược Hà biết. Tôi chỉ mong hai đứa nó sau này có thể bình an, nếu có hi vọng có thể hòa hợp lại, tôi vẫn mong chúng có thể hạnh phúc”.
Đoàn Thiên Hành nghe vậy bỗng im lặng vài giây, anh ta lắc đầu nói:
“Đây là chuyện riêng của hai người họ, tôi không tiện xen vào. Nhưng nếu ông chủ Liễu đã hỏi, tôi có thể nói cho ông biết đôi chút. Tôi cũng khá hiểu ý của anh tôi, khả năng anh ấy sẽ không quay lại với Liễu Nhược Hà đâu, dù sao hai người họ ở bên nhau cũng chỉ làm tổn thương lẫn nhau”.
“Người ta có câu: Thà đau một lần rồi thôi còn hơn cứ đau một đời, mối tình của anh ấy và Liễu Nhược Hà cũng đến lúc dừng lại rồi”.
“Hiện giờ anh ấy không có ở thủ đô, nhưng sau này cũng sẽ không ở Sở Châu, anh ấy là cậu chủ nhà họ Nhạc, phải gánh vác trách nhiệm gia tộc, khả năng tới đây anh ấy sẽ tới thành phố Thiên Hải phát triển, tôi cũng phải đi theo tới đó. Chuyện ở Sở Châu chúng tôi sẽ giao cho những lãnh đạo cấp cao kia giải quyết, thi thoảng sẽ về kiểm tra”.
Liễu Phong thấy thế trong mắt bỗng ánh lên vẻ mất mát.
Ngoài tiếc cho mối tình của Nhạc Huy và Liễu Nhược Hà, thật ra bản thân ông cũng luyến tiếc Nhạc Huy.
“Vậy được, tôi biết rồi, cậu chuyển lời giúp tôi. Hi vọng sau này nó phát triển tốt, sống bình an”.