Khi quay về nhà trời đã khuya.
Căn biệt thự nhỏ này là tài sản của Nhạc Thiên Hùng ở thành phố Thiên Hải, trước kia ông ấy đến Thiên Hải đã ở chỗ này.
Nhạc Huy lười mua thêm căn mới nên sau khi đến thành phố Thiên Hải cũng ở lại đây.
Sau khi tắm rửa xong anh chưa tỉnh rượu, đầu vẫn còn choáng váng, đúng là say quá rồi. Nhưng anh vẫn chưa có ý định đi ngủ mà ngồi trong phòng sách, lấy ra hết tất cả những thứ ở bên trong tập hồ sơ mà Đoàn Thiên Hành đưa cho anh.
Anh lật từng cái ra xem, trong đó bao gồm hàng triệu thứ thông tin liên quan đến Trương Mỹ Quyên - vợ của Thành Bạch Vạn.
Không biết đã xem bao lâu anh mới đặt tất cả những thứ đó xuống, trên mặt lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.
"Con cá rồng Kim Long sáu trăm nghìn tệ đúng không, hai ngày nữa ông đây sẽ hầm lên ăn".
Nhạc Huy tự lẩm bẩm một mình, không lâu sau anh gục trên ghế của phòng đọc sách và ngủ thiếp đi.
…
Chớp mắt đến ngày hôm sau, hôm nay Nhạc Huy không đến công ty.
Anh đến một phòng tập thể dục trong thành phố, quy mô của phòng tập này không nhỏ, Nhạc Huy vừa đến đã làm một tấm thẻ dùng dịch vụ cả năm.
Anh thay quần áo đang chuẩn bị đi vào phòng tập liền bị mấy nhân viên huấn luyện thể hình vây lấy xung quanh. Những nhân viên này nhìn thấy anh đi làm thẻ thì vô cùng mừng rỡ, ngay cả quần áo tập luyện cũng là hàng hiệu, vừa nhìn đã biết là người lắm tiền, đương nhiên muốn lôi kéo anh mua vài tiết học cá nhân.
"Người anh em, tôi thấy vóc dáng anh không tệ, mua gói tập cá nhân đi".
"Một người luyện tập không đúng cách sẽ không lộ ra cơ bắp tốt đâu, chúng tôi đều là người chuyên nghiệp có thể chỉ dạy cho anh tiến hành tập luyện một cách có hệ thống".
Nhạc Huy bị mấy người kia ngăn lại cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, anh cởi thẳng áo trên người ra để lộ cho bọn họ nhìn thấy cơ bắp trên nửa người trên của mình ra:
"Các anh chắc chắn muốn tập cơ bắp cho tôi chứ?"
Đám huấn luyện viên thể hình kia vừa nhìn liền nuốt nước bọt.
Thân hình của Nhạc Huy không to lớn như bọn họ, cơ bắp cũng không lớn như bọn họ nhưng đường cơ bắp của Nhạc Huy rất cong, đường nét rất rõ ràng, mỗi cơ bắp giống như làm bằng sắt.
"Thật ngại quá, làm phiền, làm phiền rồi..."
"Anh chơi đi, anh chơi vui vẻ..."
Nói xong đám huấn luyện viên thể hình nhanh chóng bỏ chạy.
Cơ bắp trên cơ thể của Nhạc Huy nếu như không tập luyện mười mấy năm sẽ không thể lộ ra đẹp như vậy được, cho dù bọn họ đều là huấn luyện viên của phòng thể hình nhưng vẫn tự ý thức được.
"Chậc!"
Nhạc Huy khẽ cười một tiếng, cũng không mặc áo vào nữa mà để lộ phần cánh tay sau đó đi vào trong.
Trong phòng thiết bị có không ít người đang tập luyện, đa số đều là những người trẻ tuổi. Trong số những người trẻ tuổi này thường là nam, nữ thường tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi.
Nhạc Huy đi đến đâu, mấy người đàn ông kia lập tức ngừng luyện tập, cứ nhìn chằm chằm vào các bắp thịt trên người anh, sau đó so sánh với các bắp thịt của mình, vừa nãy hoóc-môn đang dâng trào lúc này đều đã hơi giảm sút.
"Mẹ kiếp! Không tập nữa!"
Một số người phụ nữ trẻ hay trung niên tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi kia đang ở độ tuổi giống như sói như hổ, lúc này cũng nhìn đến nuốt nước bọt, chỉ hận không thể sinh muộn hơn vài năm.
Vừa trẻ trung vừa nam tính, không phải là thứ mà bọn họ thích ở độ tuổi này hay sao, chỉ tiếc là rõ ràng Nhạc Huy hơi cao ngạo, bọn họ cũng ngại đến bắt chuyện.
Ánh mắt của Nhạc Huy lúc này nhắm vào một người phụ nữ, tuổi tác tầm khoảng ba mươi tám tuổi, nhưng vẫn giữ được vóc dáng rất tốt. Cô ta mặc bộ đồ thể thao bó sát lộ ra đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Làn da của người phụ nữ đó càng trẻ trung mềm mại như thiếu nữ mười tám.
Người ta nói tập thể dục có thể khiến cho người ta trẻ mãi thật không sai. Nếu như Nhạc Huy không biết người phụ nữ kia là ai thì anh thật sự không biết cô ta đã ở độ tuổi ba mươi tám.
Người phụ nữ lúc này đang tập động tác nâng tạ khom người, Nhạc Huy đi thẳng tới, bắt chuyện với giọng nói đầy nam tính:
"Động tác này của chị có một số lỗi sai, luyện tập như vậy không chỉ không hiệu quả mà còn kéo theo tổn thương đếp các bắp thịt".
Người phụ nữ kia quay đầu lại, nhìn Nhạc Huy với ánh mắt nghi ngờ. Khi các cơ bắp cứng như sắt của Nhạc Huy lọt vào tầm mắt của cô ta, cô ta đột nhiên đỏ mặt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
"Động tác này đáng lẽ nên như thế này, chị không ngại để tôi dạy chị chứ?", Nhạc Huy vừa cười vừa hỏi.
"Á? Không... không ngại", người phụ nữ này hơi ngượng ngùng đứng dậy nhưng cũng không từ chối.
Nhạc Huy nắm lấy tay của cô ta và chỉ dạy tận tay.
…
Khoảng một tiếng sau, Nhạc Huy và người phụ nữ kia đến một quán cafe gần đó, lúc này bọn họ đã thay sang trang phục thường ngày.
"Còn chưa kịp hỏi danh tính của cậu huấn luyện đẹp trai này, cậu họ gì?"
Cô ta khuấy cafe ở trong cốc lên, ánh mắt quyến rũ hỏi.
Nhạc Huy mỉm cười, nói:
"Tôi họ Nhạc, tên Nhạc Huy".
"Không biết tên họ của chị là gì?"
Người phụ nữ cười duyên dáng:
"Tôi họ Trương, tên là do bà mẹ đặt cho, tên của tôi không hay lắm, tôi tên Trương Mỹ Quyên".
Nhạc Huy cười nói:
"Vừa nãy tôi vẫn không biết làm sao để xưng hô với chị, nếu gọi là người đẹp thì thật quá tùy tiện, nếu gọi là bà chị thì chị thật sự quá trẻ trung, tôi không thể gọi ra được. Nhưng dùng những cách xưng hô khác thì lại quá thất lễ".
"Do đó tôi vẫn nên gọi là chị Quyên, được không?"
Trương Mỹ Quyên che miệng cười, nói:
"Cậu Nhạc thật sự rất giỏi dỗ phụ nữ vui vẻ. Mặc dù tuổi tác của phụ nữ là kiêng kị nhưng tôi... năm nay thực ra đã ba mươi tám tuổi rồi".
Nhạc Huy giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên, không thể tin được nhìn Trương Mỹ Quyên.
"Không phải chứ, tôi còn cho rằng chị nhiều nhất cũng chỉ hơn tôi mấy tuổi thôi chứ".
"Chị Quyên, chị giữ
gìn nhan sắc tốt thật đấy!"
Trương Mỹ Quyên - một người phụ nữ ba mươi tám tuổi được một thanh niên hai mươi tư tuổi dỗ dành khiến mặt mày rạng rỡ, vô cùng xinh đẹp.
Hai người ngồi trong quán cafe nói chuyện rất lâu, Nhạc Huy luôn có thể tìm kiếm được những chủ đề khác nhau để nói chuyện tiếp với Trương Mỹ Quyên.
"Cậu Nhạc, tôi cảm thấy chúng ta rất hợp nhau, lại còn có chung nhiều sở thích như vậy, chi bằng trao đổi phương thức liên lạc đi", Trương Mỹ Quyên cười nói: "Sau này cùng nhau đến phòng tập thể hình, có động tác nào tôi không hiểu vẫn hi vọng được cậu chỉ dạy nhiều hơn".
Nhạc Huy gật đầu: "Đương nhiên là được rồi".
Sau khi trao đổi cách thức liên hệ xong, Nhạc Huy đột nhiên nói.
"Chị Quyên, điện thoại của tôi hết pin rồi, có thể cho tôi mượn điện thoại một chút để gọi cho nhân viên của công ty tôi bàn giao một số việc không?"
Trương Mỹ Quyên không hề nghĩ ngợi liền đưa điện thoại cho Nhạc Huy, rồi hỏi:
"Cậu Nhạc mở công ty sao?"
Nhạc Huy gật đầu:
"Đúng vậy, tôi là chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh".
Dứt lời, anh làm động tác gọi điện sau đó đi ra bên ngoài quán cafe gọi một cuộc điện thoại.
Trương Mỹ Quyên ngồi một mình ở bên trong quán cafe, tự lẩm bẩm một mình:
"Vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi, còn mở công ty, thật sự là tuổi trẻ tài cao..."
Một lúc sau Nhạc Huy đi vào, đưa điện thoại cho Trương Mỹ Quyên, hai người lại tiếp tục tán gẫu.
Đúng vào lúc này một giọng nói quen thuộc ở phía sau Nhạc Huy truyền tới:
"Nhạc Huy, sao anh lại ở đây?"
Nhạc Huy sững sờ, vô thức quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy ba người Hạ Chi Dao, Giang Trì Mặc và Lý Tuyết.
"Chi Dao, các cô..."
Nhạc Huy hơi ngượng ngùng, bây giờ anh đang làm việc quan trọng, không ngờ lại gặp phải mấy người Hạ Chi Dao ở đây.
"Cậu Nhạc, bọn họ là?"
Trương Mỹ Quyên nhìn thấy ba cô gái trẻ trung xinh đẹp, đột nhiên khẽ cau mày.
Nhạc Huy ngượng ngùng nói:
"À, bọn họ là nhân viên của tôi".
"Chị Quyên, chị chờ một lát".
Sau lưng của Nhạc Huy không ngừng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng mời mấy người Hạ Chi Dao đến chỗ khác ngồi.
"Nhân viên? Bọn tôi trở thành nhân viên của anh từ khi nào vậy?", Giang Trì Mặc cười khinh thường nhìn Nhạc Huy: "Nhạc Huy, tôi thấy người phụ nữ kia tuổi tác cũng khá lớn, trên người mặc toàn đồ hiệu, không phải anh đến đây tìm phú bà đấy chứ?"
Lúc này Hạ Chi Dao cũng hơi ngượng ngùng nhưng vẫn nói giúp Nhạc Huy:
"Trì Mặc, đừng nói lung tung, sao Nhạc Huy có thể là người như vậy được chứ, anh ấy đang làm việc chính đáng".
Lý Tuyết và Giang Trì Mặc vẫn luôn xem thường Nhạc Huy, lúc này cũng nói theo:
"Việc chính đáng làm sao kiếm tiền nhanh bằng làm trai bao chứ, một lập trình viên thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một tháng, phú bà vung tay cái là có thể kiếm được mấy chục nghìn tiền tiêu vặt rồi".
Bây giờ Nhạc Huy có trăm cái miệng cũng không nói rõ được nhưng anh cũng không muốn giải thích nhiều với hai người này.
"Không phải, cho dù tôi có bám lấy phú bà cũng liên quan gì đến mấy cô, tôi cũng đâu có bám lấy các cô?", Nhạc Huy nhíu mày nói.
Giang Trì Mặc và Lý Tuyết tỏ vẻ coi thường, quay đầu đi với vẻ mặt cực kì chán ghét.
Thấy Nhạc Huy tức giận, Hạ Chi Dao vội vàng chuyển chủ đề:
"Nhạc Huy, bọn họ trêu đùa thôi, anh đừng coi là thật".
"Đúng rồi, địa điểm tổ chức sinh nhật của tôi anh đã tìm được chưa? Hôm nay đã là thứ bảy, ngày kia sẽ là sinh nhật của tôi, anh đừng quên đấy".
Nhạc Huy gật đầu:
"Yên tâm đi, sao tôi có thể quên được sinh nhật của cô chứ, thứ hai chờ điện thoại của tôi".
"Chi Dao, bây giờ tôi còn có việc phải làm, không nói chuyện với cô được nữa rồi".
Hạ Chi Dao khẽ cười và nói: "Anh đi làm đi, đừng để trễ việc".
Nhạc Huy nói với cô hai câu liền rời đi tìm Trương Mỹ Quyên.
Sau khi anh đi, Giang Trì Mặc và Lý Tuyết lại bắt đầu bàn tán bên tai của Hạ Chi Dao về Nhạc Huy:
"Chi Dao, tốt nhất em hãy tránh xa tên Nhạc Huy này ra, anh ta quá vô liêm sỉ. Em không nghe thấy anh ta vừa nói chúng ta là nhân viên của anh ta sao, chắc chắn anh ta đang lừa gạt phú bà kia. Loại đàn ông này đúng là không biết xấu hổ, một nhân viên lập trình nhỏ nhoi lại ở bên ngoài giả làm ông chủ lớn".
"Chị nghĩ đã thấy buồn nôn".
Nghe thấy lời phân tích của Giang Trì Mặc và Lý Tuyết, thực ra trong lòng Hạ Chi Dao cũng nửa tin nửa ngờ.
Cô ngượng ngùng nói:
"Đừng quan tâm đến người ta nữa, tôi với anh ấy chỉ là bạn bè mà thôi".
"Đây là cuộc sống riêng của anh ấy, cho dù anh ấy có bám lấy phú bà cũng không liên quan gì tới tôi cả".