Sáng sớm hôm sau, Tôn Minh Vũ đã đến đón Trần Ngọc Đình đi làm.
Không những thế, anh ta còn mang bữa sáng cho Trần Ngọc Đình, kiểu quan tâm chăm sóc này, cứ như thể Trần Ngọc Đình là bạn gái của anh ta vậy. Về đứa con trong bụng Trần Ngọc Đình, anh ta cũng không thuyết phục Trần Ngọc Đình bỏ đứa trẻ đi nữa.
Dù bây giờ họ không phải là bạn trai bạn gái của nhau, nhưng trong lòng Tôn Minh Vũ dường như đã chấp nhận đứa con trong bụng Trần Ngọc Đình. Anh ta không thể không thừa nhận rằng bản thân mình đã yêu Trần Ngọc Đình, nhưng Trần Ngọc Đình chưa bao giờ bày tỏ thái độ của mình với anh ta.
"Minh Vũ, anh không cần sáng nào cũng đến đón tôi. Hiện giờ tôi đang làm việc ở bộ phận kinh doanh ở khu phía Đông thành phố. Nhưng công ty tổng của chúng ta có trụ sở chính ở phía Bắc thành phố. Anh cứ như thế này thì không thuận đường, sẽ rất phiền”.
Sau khi lên xe, Trần Ngọc Đình nói với Tôn Minh Vũ.
Tôn Minh Vũ nhanh chóng đưa bữa sáng cho cô và cười nói:
"Đâu có không thuận đường đâu, tôi thuê một căn nhà ở khu vực phía Đông, vì vậy còn rất tiện đường nữa là đằng khác”.
"Hơn nữa cô bụng mang dạ chửa, đi làm cũng không tiện. Mọi người đều là bạn bè với nhau, cô đừng khách sáo như vậy”.
Thực ra nhà anh ta ở khu phía Bắc, anh ta sống ở nhà chứ không hề thuê nhà ở khu phía Đông.
"Thế à…”, Trần Ngọc Đình không nói thêm gì nữa.
"Ngọc Đình, tối hôm qua... cô cũng đừng quá để tâm về chuyện xảy ra tối hôm qua. Đã hai tháng trôi qua rồi, cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý”, Tôn Minh Vũ an ủi: "Tiền đó chắc là không lấy lại được nữa, cô cứ yên tâm làm việc. Lương của bộ phận nhân sự ở bất động sản Vạn Hưng chúng tôi cũng rất cao đấy".
Chuyện xảy ra đêm qua có chút ly kỳ, dù biết đó là một cái bẫy nhưng Trần Ngọc Đình và Tôn Minh Vũ cũng có chút kinh hãi.
Trần Ngọc Đình thở dài:
"Ừ, tôi biết rồi”.
"Chỉ trách bản thân tôi quá ngu ngốc mới để bị người ta lừa nhiều tiền như vậy, tôi sẽ lấy đó làm bài học, tối qua tôi cũng đã nghĩ rất kỹ rồi, tiền đó chắc chắn không lấy lại được nữa, cũng đành thôi”.
Tôn Minh Vũ vừa lái xe vừa gật đầu:
"Đừng liên lạc với tên lừa đảo đó nữa. Loại người này là loại liều mạng. Tôi nghe quản lý Phùng và quản lý Uông nói, tối qua sau khi họ đến chỗ đó thì nhìn thấy một người nằm trên mặt đất không chút động đậy, không biết có phải chết rồi hay không”.
"Thật là kinh khủng, hơn nữa kẻ lừa cô còn tưởng rằng cô đang ở trong xe nên liên tục gọi tên cô. Cũng may là mấy người quản lý Phùng chạy nhanh, nếu không tối hôm qua có lẽ họ cũng đã gặp phải tai họa rồi”.
Khi nghe điều này, khuôn mặt của Trần Ngọc Đình tái đi vì sợ hãi.
“Tại sao người đó lại… gọi tên tôi?”, cô hỏi.
Tôn Minh Vũ lắc đầu, cau mày nói:
"Tôi không rõ lắm, có lẽ hắn là một tên biến thái”.
"Để tránh việc cô bị hắn quấy rối, tốt nhất cô nên thay đổi số điện thoại di động của mình. Vừa rồi tôi dùng chứng minh thư của mình để mua một cái SIM mới, cô đổi luôn đi. Bây giờ thủ đoạn công nghệ tân tiến như vậy, khó tránh việc hắn dựa vào thông tin chứng minh của cô điều tra ra được số điện thoại mới đăng ký của cô. Giờ cô dùng cái của tôi thì người khác không thể nào điều tra ra được số điện thoại di động mới của cô”.
Sau đó, Tôn Minh Vũ lấy trong túi ra một chiếc SIM điện thoại mới và đưa cho Trần Ngọc Đình.
Trần Ngọc Đình nhận lấy nó và nói một cách đầy cảm kích:
"Cảm ơn anh, Minh Vũ. Anh... tốt với tôi như vậy, tôi không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa”.
Tôn Minh Vũ thầm run rẩy trong lòng nói:
"Ngọc Đình, thực ra tôi...”.
Thấy Tôn Minh Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Trần Ngọc Đình hỏi:
"Anh làm sao vậy?"
Sắc mặt Tôn Minh Vũ trông có vẻ phức tạp, trong lòng anh ta bắt đầu cảm thấy căng thẳng, anh ta muốn tỏ tình, nhưng nếu bị từ chối, sau này gặp lại chẳng phải sẽ rất ngượng ngùng sao?
Anh ta đã đi du học nhiều năm như vậy, luôn bận bịu với việc học, không có thời gian để yêu đương. Vậy nên anh ta còn chưa có cả kinh nghiệm hẹn hò chứ đừng nói đến chuyện tỏ tình.
Do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta vẫn không bày tỏ lòng mình với Trần Ngọc Đình.
"Không sao, sắp đến nơi rồi, cô đi làm
đi”.
...
Bên kia, Nhạc Huy đã ngồi trong đồn cảnh sát cả đêm.
Anh giao cả Tiền Thủ Phúc và Lưu Tùng cho cảnh sát, thực sự anh muốn giết chết hai tên khốn đã lừa Trần Ngọc Đình. Có điều anh đã tung tin phần thưởng trong toàn bộ thế giới ngầm của thành phố Thiên Hải, nếu Tiền Thủ Phúc và Lưu Tùng chết thìanh sẽ là người bị nghi ngờ nhất.
Cho nên sau khi cân nhắc, anh vẫn giao hai kẻ đó cho cảnh sát.
"Cậu Nhạc, uống chút nước đã”.
Đúng lúc này, một cảnh sát bước vào, cầm cốc nước đưa cho Nhạc Huy.
"Cảm ơn!"
Nhạc Huy nhấp một ngụm lớn hỏi:
"Cảnh sát Từ, tôi có thể đi được rồi chứ? Tôi đã ngồi ở đây cả đêm rồi”.
"Bọn chúng là thủ phạm chính của vụ án lừa đảo 513. Tôi đã bắt được họ, tại sao các người lại giữ tôi ở đây?"
Người cảnh sát đó chính là Từ Đạt mà lần trước có đến ghi lời khai của Nhạc Huy, Từ Đạt ngồi xuống suy nghĩ một chút rồi nói:
"Cậu Nhạc, chúng tôi thực sự rất cảm ơn cậu về vấn đề này. Chúng tôi đã truy tìm hai người này rất lâu rồi mà vẫn chưa tìm được”.
"Cậu đã lập công lớn, nhưng cậu đánh họ thành ra như thế này hơi làm khó cho chúng tôi. Đặc biệt là tên Tiền Thủ Phúc kia, tôi đã tìm thấy ba vết đâm trên người hắn. Giờ hắn muốn tố cáo cậu, nói là cậu đã đánh đập hắn, hơn nữa còn có ý đồ định giết hắn”.
Nhạc Huy cau mày khi nghe thấy điều này.
Tối qua anh bỏ lỡ mất Trần Ngọc Đình tâm trạng vốn đã rất tệ, giờ lại bị người ta giữ ở đây. Anh đột ngột đứng phắt dậy và nói với khuôn mặt lạnh lùng:
"Vậy thì kiện tôi đi, chúng muốn tố cáo thế nào cũng được!"
"Là chúng muốn giết tôi, tôi chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi. Đừng quên rằng họ là tội phạm, còn tôi là một công dân tốt. Lát nữa tôi sẽ kêu luật sư của tôi liên lạc với các ông. Cần hầu tòa lúc nào tôi cũng sẽ sẵn sàng, giờ tôi phải về nghỉ ngơi”.
"Cảnh sát Từ tốt hơn hết đừng ngăn cản tôi”.
Nói xong, Nhạc Huy bước thẳng ra khỏi phòng tiếp khách, rời khỏi đồn cảnh sát mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Từ Đạt sững người tại chỗ, nhưng cũng không ngăn cản Nhạc Huy.
Dù ông ta muốn cũng không ngăn được, Nhạc Huy là cậu chủ nhà họ Nhạc, anh nuôi cả một đội luật sư. Hơn nữa trong vấn đề này, Nhạc Huy thực sự có lý, Tiền Thủ Phúc vốn dĩ là một tội phạm.
Nói một cách nghiêm túc hơn, nếu bố của Nhạc Huy - Nhạc Thiên Hùng đích thân gọi điện đến đây, có lẽ lãnh đạo của ông ta còn phải đích thân xin lỗi Nhạc Huy.
"Haizzz! Giàu có là ương ngạnh như vậy đấy…”
Từ Đạt thở dài, cũng không có ý định bắt Nhạc Huy phải chịu trách nhiệm.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Nhạc Huy đã nhiều lần gọi điện thoại cho Trần Ngọc Đình, nhưng lần này không chỉ là báo tắt máy, mà số điện thoại di động của Trần Ngọc Đình đã bị hủy, số anh gọi không phải là số điện thoại nữa.
Ngồi trong xe, Nhạc Huy bật khóc, anh cảm thấy rất buồn.
"Sao em cứ từ chối gặp anh, em đang giận anh sao!"
"Trần Ngọc Đình, anh lo lắng cho em như vậy, rốt cuộc em đang ở đâu! Sao em lại trừng phạt anh như thế này, người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ là em thôi!"
Nhạc Huy liên tục gõ vô lăng, suýt nữa bẻ gãy bánh lái.
Nhưng cuối cùng chỉ có thể biến thành tiếng thở dài bất lực.
Anh nghĩ rằng với tình yêu của Trần Ngọc Đình dành cho anh, cô không thể cứ thế bỏ mặc anh. Bây giờ có vẻ như Trần Ngọc Đình đang trốn tránh anh, anh có nên tiếp tục tìm kiếm nữa hay không đây…