"Tổng giám đốc Thạch, lái nhanh một chút! Đại ca của tôi đang gặp nguy hiểm!"
Đoàn Thiên Hành ngồi trong xe, sốt ruột đến mức không ngồi yên được, tâm trạng bồn chồn.
Sau khi nhận được điện thoại của Nhạc Huy, anh ta và Thạch Vũ Hàng lập tức dẫn theo tất cả lực lượng bảo vệ của tập đoàn Cửu Đỉnh.
Nhưng lúc Nhạc Huy gọi điện cho anh ta, bọn Thôi Chí Minh đã vây ngoài cửa, anh ta sợ lúc mình chạy tới, Nhạc Huy đã bị bắt đi.
"Chủ tịch Đoàn, đã rất nhanh rồi. Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào lại ngang ngược như vậy, dám gây chuyện với cậu chủ, kẻ đó không biết nhà họ Nhạc rất lợi hại à?"
Trong lòng Thạch Vũ Hàng cũng nóng như lửa đốt, sốt ruột đến mức mồ hôi lạnh cứ toát ra.
Đoàn Thiên Hành cau mày nói:
"Đại ca tôi vẫn luôn che giấu thân phận, cái tên khốn kiếp kia làm sao biết anh ấy là cậu chủ nhà họ Nhạc. Nếu mà biết, có cho hắn một trăm lá gan thì hắn cũng không dám đụng đến đại ca của tôi!"
Anh ta vội vàng mở điện thoại di động của mình ra và mở hệ thống định vị, bắt đầu dò tìm vị trí điện thoại của Nhạc Huy.
Hệ thống định vị hiển thị trên màn hình, điện thoại của Nhạc Huy bắt đầu di chuyển.
"Thôi chết rồi! Người bị đưa đi rồi!"
Lúc này, bọn họ đã lái xe đến cổng khu biệt thự.
Thạch Vũ Hàng thấy thấp thỏm trong lòng, vội vàng xuống xe gọi những người khác xông vào.
"Nhất định Hạ Chi Dao vẫn còn ở trong, anh đi đón cô ấy ngay, tôi có việc muốn hỏi cô ấy", Đoàn Thiên Hành cũng xuống xe, tranh thủ nói với Thạch Vũ Hàng.
Thạch Vũ Hàng cũng không hỏi nhiều, dẫn theo mấy người nữa lao vào trong.
Đoàn Thiên Hành đứng ở cửa chính, tìm một số điện thoại rồi gọi đi.
"Alo, anh đến thành phố Thiên Hải chưa? Xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Nhạc Huy bị người ta đưa đi, bây giờ đang gặp nguy hiểm".
"Bây giờ tôi đã định vị được điện thoại di động của anh ấy, lát nữa sẽ gửi đến cho anh, anh chú ý điện thoại nhé!"
Sau khi cúp máy, Đoàn Thiên Hành đưa tay lau mặt, tức giận giậm chân:
"Thôi Chí Minh, mẹ kiếp! Mày dám động vào cậu chủ nhà họ Nhạc à, cả nhà mày cứ chờ chết đi!"
...
Lúc này, Nhạc Huy đã bị người ta đưa lên một chiếc xe mười sáu chỗ màu đen, đằng sau cũng còn mấy chiếc nữa đi theo.
Thôi Chí Minh đột nhiên quay đầu, nhìn hai người đang trông chừng Nhạc Huy và nói:
"Ném điện thoại của hắn đi, tránh việc hắn giở trò gian trá gì".
"Vâng, cậu Thôi", hai người kia vội vàng cướp điện thoại từ trên người Nhạc Huy, mở cửa kính xe rồi ném ra ngoài.
Thôi Chí Minh lại quay đầu nhìn Nhạc Huy, rồi nói:
"Lần này sẽ không có người đến cứu mày được nữa đâu, tao thấy cũng không ai theo sau. Diệp Huy, sợ rồi chứ?"
Nhạc Huy lạnh lùng nhìn hắn, dù đến tận lúc này, anh vẫn không nói ra thân phận thật của mình.
Trên thực tế, cho dù bây giờ anh có nói cho hắn biết mình là cậu chủ nhà họ Nhạc, đoán chừng Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào cũng sẽ không tin, chỉ coi là anh vì muốn bảo vệ tính mạng nên nói bậy.
"Sợ?", Nhạc Huy không chỉ không sợ, mà còn nở nụ cười mỉa mai: "Trước giờ tao chẳng biết sợ là gì cả, ngược lại mày, Thôi Chí Minh. Bởi vì hành vi ngu xuẩn của mày sẽ khiến toàn bộ người nhà họ Thôi chết chung".
Thôi Chí Minh không nổi giận mà còn nhếch mép cười:
"Thú vị đấy, khiến toàn bộ nhà họ Thôi của tao chết chung? Chỉ bằng cái tập đoàn Cửu Đỉnh của mày à?"
"Tao khá bất ngờ vì mày cũng có công ty ở Thiên Hải, trước đó còn hiểu lầm mày là loại trai bao bám váy An Nhã. Bây giờ xem ra mày cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng mày cho rằng chỉ bằng tập đoàn Cửu Đỉnh là có thể đẩy ngã tao và lật đổ nhà họ Thôi của tao ư?"
"Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, lần sau nhìn lại mình cho kỹ rồi hãy nói!"
Dứt lời, Thôi Chí Minh quay đầu đi, không nói thêm với Nhạc Huy nữa.
Đoàn Thiên Hành đã đón được Hạ Chi Dao, anh ta và người mà Thạch Vũ Hàng đưa tới, đi theo chỉ dẫn của hệ thống định vị truy tìm Nhạc Huy.
"Cô
Hạ, đại ca của tôi có nói hay dặn dò gì với cô không?"
Ngồi trên xe, Đoàn Thiên Hành hỏi.
Cả người Hạ Chi Dao run lên, khóc lóc sướt mướt, nói:
"Anh của tôi, anh... anh ấy cầm điện thoại di động của tôi, sau đó bảo tôi trốn kỹ".
"Lúc tôi đi ra, anh ấy đã bị đưa đi. Đều tại tôi nhát gan, tôi nên ở bên cạnh anh ấy mới phải, bây giờ anh ấy một thân một mình, nhất định là rất bất lực".
Đoàn Thiên Hành thở dài nói:
"Đại ca của tôi không muốn để cô bị thương, cô trốn kỹ là đúng. Cho dù cô có ở lại cùng anh ấy thì cũng không ngăn cản được việc anh ấy bị đưa đi".
Nói xong, Đoàn Thiên Hành ngờ vực.
"Nhưng sao đại ca lại muốn lấy điện thoại di động của cô..."
Anh ta không hiểu lắm, đúng lúc này, điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên âm báo. Đoàn Thiên Hành mở màn hình ra xem xét thì phát hiện tín hiện điện thoại di động của Nhạc Huy đã biến mất.
"Nguy rồi! Điện thoại của đại ca tôi nhất định đã bị bọn Thôi Chí Minh vứt đi!"
Đoàn Thiên Hành lo lắng, giậm chân nói.
Thạch Vũ Hàng quay đầu lại hỏi:
"Vậy làm sao bây giờ, bọn họ lái tới vùng ngoại thành, mà chỗ đó lớn như vậy, chúng ta làm sao tìm được?"
Đoàn Thiên Hành ngẫm nghĩ, bỗng nhiên phản ứng lại, kích động hỏi:
"Cô Hạ, số điện thoại di động của cô là bao nhiêu?"
Hạ Chi Dao không hiểu ý Đoàn Thiên Hành lắm nhưng cô vẫn đọc ngay số di động của mình.
Đoàn Thiên Hành bấm điện thoại trong vòng hai phút, sau đó nhập số điện thoại của Hạ Chi Dao vào.
Hai giây sau, hệ thống định vị liền báo tín hiệu vị trí điện thoại của Hạ Chi Dao, điện thoại của Hạ Chi Dao nhanh chóng di chuyển, hướng về phía ngoại ô thanh phố.
"Ha ha, có rồi!"
"Đại ca của tôi thông minh quá, anh ấy giấu điện thoại của cô ở trong người, bọn Thôi Chí Minh không lục soát được điện thoại này của cô!"
Đoàn Thiên Hành lập tức phấn khích hét lớn.
Hạ Chi Dao nghe vậy, vội hỏi:
"Nhưng điện thoại của tôi cũng ở trên người anh ấy, sao bọn họ chỉ lục soát điện thoại của anh ấy mà không tìm điện thoại của tôi?"
Đoàn Thiên Hành giải thích:
"Bọn họ không nghĩ đến việc trên người đại ca của tôi có hai chiếc điện thoại, hơn nữa chắc là đại ca nhất định đã giấu rất kỹ. Cho dù bọn họ có nghĩ đến cũng không có khả năng bắt anh ấy lột sạch để lục soát đâu".
Dứt lời, anh ta vội vàng quay qua Thạch Vũ Hàng:
"Tổng giám đốc Thạch, bọn họ đang đi về phía nam ngoại ô".
Đoàn Thiên Hành chia sẻ vị trí mới gửi cho người mà lúc nãy anh ta đứng ở cổng gọi điện thoại. Sau khi gửi xong, anh ta soạn một tin nhắn:
"Bây giờ Nhạc Huy đang rất nguy hiểm, nhất định phải nhanh chóng chạy tới, nếu không hậu quả khó lường".
Chỉ năm, sáu giây sau, người kia đã trả lời tin nhắn:
"Tôi đang trên đường đến đó, ở phía trước các người. Yên tâm đi, tôi đảm bảo sẽ cứu được anh ấy”.
Thấy tin nhắn trả lời, Đoàn Thiên Hành mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng anh ta vẫn rối như tơ vò, lo lắng lẩm bẩm:
"Đại ca, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu không chú Nhạc chắc chắn sẽ lột da em..."