Đã hơn nửa tháng trôi qua, Nhạc Huy vẫn phải nằm viện để hồi phục sức khỏe.
Anh muốn xuất viện về nhà nhưng bác sĩ không đồng ý. Suy cho cùng lần này vết thương của anh cũng quá nặng, hơn nữa lại là vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Hơn nửa tháng nay, Kỳ Phi đích thân bảo vệ an toàn cho Tiêu Vân Long.
Sáng nay, có một người đàn ông trẻ tuổi dìu một người phụ nữ đến bệnh viện khám thai.
Người phụ nữ mang thai đó lại là Trần Ngọc Đình, mà người thanh niên kia, không ai khác chính là Tôn Minh Vũ.
“Ngọc Đình, lúc lên cầu thang phải cẩn thận, đừng để bị vấp”.
Tôn Minh Vũ cẩn thận đỡ Trần Ngọc Đình lên bậc thang, như thể đứa con trong bụng Trần Ngọc Đình là của anh ta vậy.
Hiện giờ Trần Ngọc Đình không đi làm nữa mà ở nhà dưỡng thai. Bụng cô càng ngày càng lớn, chỉ có thể nghỉ ngơi dưỡng sức, nếu đi làm, một là không nghỉ ngơi tốt sẽ ảnh hưởng đến thai nhi, hai là tình trạng này cũng không thể hoàn thành tốt công việc được.
Sau khi tới bệnh viện, xếp hàng chờ kiểm tra mất một tiếng đồng hồ, cuối cùng Trần Ngọc Đình cũng khám thai xong. Lúc này cô đang ngồi ở sảnh tầng một nghỉ ngơi, Tôn Minh Vũ đi lấy kết quả và một vài loại thuốc an thai về, mỉm cười nói.
“Kết quả kiểm tra bình thường, thai nhi phát triển khỏe mạnh, cơ thể cô cũng không có gì đáng lo”.
“Đây là thuốc an thai bác sĩ kê, về nhà nhớ uống đúng giờ”.
Trần Ngọc Đình xem kết quả khám thai một lần, cũng rất vui, cô nhìn Tôn Minh Vũ, cảm kích nói.
“Cảm ơn anh, Minh Vũ, khoảng thời gian này nếu không có anh thì tôi chẳng biết phải làm sao”.
“Một giám đốc như anh, lại hàng ngày chăm sóc tôi như bảo mẫu, thật sự phiền anh rồi”.
Tôn Minh Vũ chợt ngại ngùng, gãi đầu cười đáp.
“Phiền gì chứ, chúng ta là bạn, khách sáo như vậy làm gì”.
Nói đến đây, vẻ mặt anh ta dần trở nên nghiêm túc, hỏi Trần Ngọc Đình.
“Nhưng chưa đầy hai tháng nữa là em bé chào đời rồi, tôi chăm sóc cô cũng không tiện lắm”.
“Cho dù thuê người giúp việc, cũng chỉ có thể chăm sóc em bé, không thể đồng thời chăm lo cho cả cô được. Hay là cô nói với người nhà một tiếng, để họ đến thành phố Thiên Hải chăm sóc cô?”
Trần Ngọc Đình nghe những lời này, đột nhiên cúi đầu im lặng.
Cô nào dám nói với bố mẹ, huống chi là để họ chăm sóc cô. Bố mẹ mà hỏi cô bố đứa bé là ai, bố đứa bé ở đâu thì cô phải giải thích thế nào đây?
Dù quy tắc gia đình nhà Trần Ngọc Đình không quá khắt khe như gia đình dòng dõi gia giáo, nhưng mang thai trước khi kết hôn, bố đứa bé còn chưa về ra mắt, chắc chắn bố mẹ khó mà khoan dung được, có khi còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Mỗi lần hỏi về tình hình trong nhà Trần Ngọc Đình đều không nói. Bây giờ thấy cô vẫn vậy, Tôn Minh Vũ cũng bó tay.
Anh ta thở dài.
“Nhưng phải có người chăm sóc cô, còn cả em bé nữa”.
“Tôi nghĩ rằng... bố đứa bé, phải gánh vác một phần trách nhiệm. Đây là trách nhiệm anh ta bắt buộc phải thừa nhận, cô vẫn nên.....”
Trần Ngọc Đình nghe vậy, đột nhiên kích động, lắc đầu liên tục.
“Không, tôi sẽ không để anh ấy biết”.
“Anh ấy đã có tình yêu của mình, có gia đình riêng rồi, tôi sẽ không làm phiền anh ấy nữa”.
Tôn Minh Vũ khẽ cau mày, nói.
“Dù anh ta và cô không còn quan hệ gì, nhưng đứa bé cũng có một phần trách nhiệm của anh ta, đây là nghĩa vụ làm bố. Cô có biết làm một người mẹ đơn thân khó khăn nhường nào không?”
Trần Ngọc Đình vẫn lắc đầu, nghẹn ngào nói.
“Tôi có thể tự nuôi con khôn lớn, chờ sinh con xong, nghỉ ngơi một thời gian rồi tôi sẽ chăm chỉ đi làm lại”.
“Mẹ đơn thân cũng có thể nuôi con lớn khôn”.
Thấy Trần Ngọc Đình như vậy, Tôn Minh Vũ chăm sóc cô đã lâu trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Anh ta thực sự thích
Trần Ngọc Đình, nếu không cũng không hạ mình chăm sóc cô như bảo mẫu.
“Vậy để anh làm bố đứa bé nhé!”
Đột nhiên, Tôn Minh Vũ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Trần Ngọc Đình, vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa kích động, nói.
“Để anh làm bố đứa bé, làm chồng em, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con!”
Lúc này, anh ta không còn che giấu tình cảm dành cho Trần Ngọc Đình nữa, toàn bộ đều thể hiện ra ngoài.
Có vẻ như anh ta đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không hối hận.
Trần Ngọc Đình nhất thời kinh ngạc, cô sững sờ, chưa kịp phản ứng lại.
Trùng hợp thay, Hạ Chi Dao vừa ăn cơm ở bên ngoài về, đang vội vàng quay lại bệnh viện để chăm sóc cho Nhạc Huy thì bắt gặp tình cảnh này ở tầng một.
Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, bệnh viện mà Trần Ngọc Đình đến khám thai cũng là nơi Nhạc Huy nằm dưỡng bệnh.
Lúc Hạ Chi Dao nhìn thấy Trần Ngọc Đình, bỗng nhiên ngẩn người, ban đầu cô vẫn chưa nhận ra. Nhưng sau nhiều lần nhìn lại để xác nhận, cô phát hiện người phụ nữ đó đúng là Trần Ngọc Đình, hơn nữa bụng cô ấy hơi to, không thể là trùng hợp được.
“Trần... Trần Ngọc Đình?”
Hạ Chi Dao sững sờ tại chỗ, vô cùng ngạc nhiên.
Cô thấy Tôn Minh Vũ đang nắm chặt tay Trần Ngọc Đình, ánh mắt trìu mến thương yêu nên thấy hơi khinh thường Trần Ngọc Đình.
“Gì chứ, cô thật sự có bạn trai rồi...”
Hạ Chi Dao khẽ cau mày, thì thầm một mình.
“Thiệt thòi cho anh tôi, vì tìm cô mà bị đánh gãy cả chân, chí ít cô cũng nên nói với anh tôi một tiếng chứ. Không nói lời nào cứ thế bỏ đi, kiểu gì vậy?”
Ban đầu Hạ Chi Dao cho rằng Trần Ngọc Đình là người phụ nữ tốt, nhưng bây giờ xem ra, cô thấy Trần Ngọc Đình hơi quá đáng.
Mang thai rồi còn ở bên người đàn ông khác? Hoặc là bỏ đứa bé, hoặc là quay lại sống cùng Nhạc Huy. Trần Ngọc Đình thế này khiến trong lòng Nhạc Huy luôn có nút thắt, giờ lại sắp ở bên người đàn ông khác?
Đây là vô trách nhiệm với mọi người, với chính mình và cả đứa bé nữa.
Hạ Chi Dao muốn đến tìm Trần Ngọc Đình tranh luận trái phải, nhưng suy nghĩ một lát, cô lại không đi nữa.
Đầu tiên là cô và Trần Ngọc Đình không quen biết, hai là Nhạc Huy sắp từ bỏ việc tìm kiếm Trần Ngọc Đình rồi, cô cần gì phải làm anh thêm bận lòng.
Nếu không phải vì tìm Trần Ngọc Đình, Nhạc Huy đâu có bị gãy chân. Anh không bị gãy chân, sẽ không bị đám Thôi Chí Minh bắt đi. Trong lòng Hạ Chi Dao oán hận Trần Ngọc Đình, cũng không định nói chuyện hôm nay đã nhìn thấy Trần Ngọc Đình với Nhạc Huy.
Hạ Chi Dao lắc đầu, không nhìn nữa, xoay người lên tầng.
“Ngọc... Ngọc Đình, anh nghiêm túc đó, anh thích em!”
“Để anh chăm sóc cho em được không?”
Thấy Trần Ngọc Đình không lên tiếng, trong lòng Tôn Minh Vũ hơi căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên anh ta tỏ tình nên sợ bị từ chối.
Cả người Trần Ngọc Đình run rẩy, hai hàng nước mắt tuôn rơi, cô nghẹn ngào nói.
“Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với anh được”.
“Chúng ta... không hợp đâu”.