"Tiểu Kỳ, tuần sau tôi muốn vay ngân hàng trực thuộc tập đoàn Phong Hoa một khoản tiền năm mươi triệu tệ, năm mươi triệu tệ không phải là con số nhỏ".
"Tôi cần cậu phụ trách giúp tôi vận chuyển số tiền này".
Trong phòng làm việc của Tiêu Vân Long, ông ta gọi Kỳ Phi vào trong và nghiêm nghị nói với anh ta.
Nghe thấy năm mươi triệu tệ, tim của Kỳ Phi giật thót nhưng vẫn bình tĩnh nói:
"Không vấn đề gì, ông chủ cần tôi vận chuyển đến đâu?"
Tiêu Vân Long ra hiệu cho Kỳ Phi ngồi xuống sau đó mới nói:
"Vận chuyển đến ngân hàng mới mở của tập đoàn tôi, đây là ngân hàng đầu tiên tôi mở, hướng đến một số khách hàng tầm trung đến cao cấp của thành phố Thiên Hải, chủ yếu là các sản phẩm quản lý tài sản, vừa hay tôi có một công ty quản lý tài sản làm ăn cũng khá ổn".
"Nếu như ngân hàng mới mở này phát triển tốt, tôi sẽ có thêm nhiều tiền vốn để rót vào trong công ty của tôi, để tiền đẻ ra tiền".
"Nhưng bên trong một ngân hàng không thể không nội tình, tôi có một số mối làm ăn qua lại với tập đoàn Phong Hoa, tôi và ông chủ Lý Phong Hoa ở bên đó cũng có quan hệ khá tốt, ông ấy đã đồng ý cho tôi vay năm mươi triệu tệ với lãi là 1%, vì vậy cậu cần áp tải số tiền năm mươi triệu tệ này".
Kỳ Phi nghe xong đã hiểu, gật đầu nói:
"Không vấn đề gì, tôi đảm bảo giữa đường sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì, hơn nữa đây là ở trong nước, dù sao tôi cũng chưa từng nghe nói việc chặn đường cướp xe vận chuyện tiền".
Tiêu Vân Long nhíu mày nói:
"Những cái khác tôi lại không lo lắng, dù sao xác suất xảy ra chuyện như này ở trong nước rất thấp".
"Nhưng điều tôi lo lắng là tên nhóc bên tập đoàn Cửu Đỉnh có nhân cơ hội này để báo thù tôi hay không. Dù sao gần đây tôi đã chèn ép bọn chúng hơi quá, hơn nữa tập đoàn Thành Thị lúc đầu cũng là bị bọn chúng thôn tính, nói ra thì đám người đó làm việc cũng không nói đạo lý gì cả".
"Tôi sợ vào lúc đó bọn chúng tức nước vỡ bờ giở trò thâm độc thì sao, nếu ngày vận chuyển hôm đó xảy ra chuyển gì thì số tiền tôi mất đi không phải chỉ là một chút một nửa mà là năm mươi triệu tệ đấy".
Kỳ Phi nghe xong, cũng trở nên trầm tư.
Anh ta nói:
"Ông chủ gọi tôi tới có lẽ đã có cách giải quyết rồi đúng không?”
"Ông cứ nói thẳng nên làm thế nào, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ".
Tiêu Vân Long nhìn anh ta, nói từng chữ một:
"Tôi muốn chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh - Diệp Huy, chết!"
"Chỉ cần cậu ta chết thì tập đoàn Cửu Đỉnh sẽ giống như rắn mất đầu, tôi mới yên tâm vận chuyển năm mươi triệu tệ kia vào trong ngân hàng của mình".
Vẻ mặt của Kỳ Phi không biến sắc, cũng không thấy ngạc nhiên. Tiêu Vân Long sớm muộn gì cũng muốn giết Nhạc Huy, chỉ có điều là nhắc sớm mà thôi.
"Vậy ông muốn anh ta chết vào lúc nào?", Kỳ Phi hỏi.
Tiêu Vân Long bắt chéo chân, dựa vào ghế sofa, bình tĩnh nói:
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt, hôm nay đã là thứ sáu, thứ hai tuần sau tôi sẽ cử người áp tải năm mươi triệu tệ kia đến ngân hàng của mình".
Kỳ Phi gật đầu, tự tin nói:
"Không vấn đề gì, hôm nay tôi sẽ đi tìm hiểu tin tức, ngày mai sẽ ra tay, ông chỉ cần chờ tin tức của tôi là được".
Nhìn thấy Kỳ Phi tự tin như vậy, Tiêu Vân Long mỉm cười, nói:
Tôi tin tưởng năng lực của cậu, cũng tin cậu có thể ám sát được Diệp Huy".
"Cậu không cần phải đi nghe ngóng tin tức của Diệp Huy, bây giờ cậu ta đang ở trong bệnh viện. Nhưng bên cạnh Diệp Huy có một tay súng bắn tỉa, khó khăn là tên bắn tỉa đó chắc chắn đang âm thầm bảo vệ cậu ta. Việc ám sát của cậu sẽ khó khăn đấy".
Kỳ Phi cười nói:
"Ông chủ, ám sát mà không khó thì gọi gì là ám sát nữa?"
"Khi tôi còn là lính đánh thuê ở nước ngoài, ngày ngày đối mặt với mưa bom bão đạn, mỗi một cuộc chiến là một trận sinh tử, những tay súng bắn tỉa cao thủ mà tôi đã giết không mười người thì cũng phải tám người".
"Ông không cần biết tôi làm thế nào, ông chỉ cần biết kết quả là được rồi. Kết quả là tôi chắc chắn có thể giúp ông giết được Diệp Huy và cả tay súng bắn tỉa bên cạnh anh ta nữa".
Giọng điệu của Kỳ Phi khi nói chuyện với Tiêu Vân Long không hề có ý tôn trọng, cho dù bây giờ Tiêu Vân Long có là ông chủ của anh ta thì giọng điệu mà anh ta có cũng chỉ là lịch sự mà thôi.
Nhưng Tiêu Vân Long cũng không hề tức giận, ngược lại rất tán thưởng Kỳ Phi không sợ trời không sợ đất, ông ta cười lớn tiếng, gật đầu nói:
"Được, tôi chỉ cần kết quả!"
"Chỉ cần cậu để tôi xác nhận Diệp Huy và tên súng bắn tỉa kia đã chết, tôi có thể yên tâm áp tải năm mươi triệu tệ kia rồi".
"Sau khi làm xong, thù lao năm trăm nghìn tệ, cậu thấy thế nào?"
Kỳ Phi nghe thấy vậy liền nhếch mép cười:
"Đồng ý!"
...
Buổi chiều hôm đó, trong bệnh viện, Đoàn Thiên Hành đến thăm Nhạc Huy.
"Muốn giết tôi?"
Nhạc Huy nghe thấy tin tức mà Đoàn Thiên Hành đưa tới lập tức cau mày.
Đoàn Thiên Hành gật đầu:
"Thứ hai tuần tới ngân hàng của Tiêu Vân Long sẽ nhập kho năm mươi triệu tệ, số tiền này sẽ được áp tải từ tập đoàn Phong Hoa. Tiêu Vân Long không yên tâm, sợ chúng ta giở trò vì thế đã hạ lệnh cho Kỳ Phi, muốn Kỳ Phi giết chết anh và tay súng bắn tỉa bên cạnh anh trước thứ hai tuần sau".
"Kỳ Phi hỏi anh nên làm thế nào?"
Nhạc Huy ngồi dậy dựa vào giường ngẫm nghĩ.
Đoàn Thiên Hành thấy vậy cũng trầm tư toan tính:
"Tiêu Vân Long không biết tay súng bắn tỉa kia chính là Kỳ Phi, muốn giết anh thì dễ rồi, chúng ta phối hợp với Kỳ Phi diễn kịch là được. Nhưng tay bắn tỉa kia là Kỳ Phi, bây giờ Kỳ Phi lại là vệ sĩ của Tiêu Vân Long, chúng ta đi tìm đâu ra một tay bắn tỉa để diễn đây?"
"Đại ca, anh có cách nào hay không?"
Nhạc Huy nghĩ một lúc, quay đầu lại nói:
"Tôi muốn năm mươi triệu kia!"
Đoàn Thiên Hành lập tức sững sờ, có vẻ như không theo kịp suy nghĩ của Nhạc Huy, anh ta nói:
"Đại ca, anh đang nằm mơ giữa ban ngày sao? Bây giờ chúng ta đang nói đến chuyện làm thế nào để giấu giếm, qua mắt được Tiêu Vân Long. Anh muốn năm mươi triệu tệ kia làm gì chứ, đây là trong nước, cướp xe vận tải tiền là tội nặng đấy!"
Nhạc Huy nhìn anh ta, hờ hững nói:
"Tôi không nằm mơ giữa ban ngày, chỉ cần chúng ta có thể giấu giếm qua mắt được Tiêu Vân Long, năm mươi triệu tệ kia không phải dễ dàng vào tay rồi hay sao? Tiêu Vân
Long chỉ định muốn Kỳ Phi áp tải, Kỳ Phi là người của chúng ta, đây không phải là đưa thẳng năm mươi triệu tệ đó vào chỗ chúng ta rồi à?"
Đoàn Thiên Hành kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt đứng bật dậy, nuốt nước bọt, hỏi:
"Anh... anh thật sự muốn năm mươi triệu tệ kia sao?"
Nhạc Huy cười khẩy, nói:
"Cừu béo đến tận cửa sao lại không cần chứ? Tiêu Vân Long chèn ép chúng ta lâu như vậy khiến chúng ta tổn thất không ít, đây là ông ta nợ chúng ta. Hơn nữa năm mươi triệu tệ này chắc chắn rất quan trọng đối với ông ta, số tiền này là khoản vay của ông ta với tập đoàn Phong Hoa, tập đoàn Phong Hoa có tiền hơn tập đoàn Tiêu Thị, thế lực cũng lớn hơn, chắc chắn Tiêu Vân Long phải trả số tiền này cho người ta".
"Đến lúc đó số tiền này rơi vào tay chúng ta, ông ta chờ đến lúc số tiền mượn của tập đoàn Phong Hoa mất rồi, tổn thất năm mươi triệu tệ. Sau đó ông ta còn phải trả cho tập đoàn Phong Hoa năm mươi triệu tệ cùng với lãi, tương đương với số tiền tổn thất năm mươi triệu cộng thêm lãi ít nhất là một trăm triệu".
"Ông ta chắc chắn sẽ phải biển thủ tiền trong công ty để bù vào khoản một trăm triệu thiếu hụt, đến lúc đó chuỗi vốn bị phá vỡ, thị trường chứng khoán của Tiêu Thị chắc chắn sẽ giảm mạnh. Một loạt các phản ứng dây chuyền, cuối cùng thứ mà Tiêu Vân Long mất sẽ còn nhiều hơn một trăm triệu kia. Vì vậy ông ta mới thận trọng tới mức chắc chắn phải để cho Kỳ Phi giết chết tôi vào trước thứ hai tuần sau để số tiền năm mươi triệu tệ kia thuận lợi vào trong kho ngân hàng”.
Đoàn Thiên Hành sững sờ hồi lâu, chỉ mấy câu đã bị Nhạc Huy dấy lên khát vọng.
"Như vậy tập đoàn Tiêu Thị chắc chắn chắn sẽ bị đả kích lớn, chúng ta dùng toàn lực phản công, nói không chừng có thể một cú đánh chết, tiêu diệt tập đoàn Tiêu Thị”.
Đoàn Thiên Hành tự lẩm bẩm, đột nhiên hưng phấn, anh ta lại ngồi xuống, nói:
“Nhưng trước kia không phải là bảo để Kỳ Phi lấy được sự tin tưởng của Tiêu Vân Long, anh ấy phải giết được anh với cả tên gọi là tay bắn tỉa kia nữa”.
“Chúng ta phải đối mặt, vẫn là cùng một vấn đề, chúng ta đi đâu tìm được một tay súng bắn tỉa đây?”
Nhạc Huy nói:
“Cho dù bây giờ chúng ta tìm được một tay súng bắn tỉa để giả mạo Kỳ Phi và diễn kịch để Kỳ Phi giết anh ta, thì tôi thấy bên trong chuyện này vẫn còn vài sơ hở lớn”.
Đoàn Thiên Hành không hiểu lắm, vội vàng hỏi: “Sơ hở gì chứ?”
Nhạc Huy nheo mắt, nói:
“Sự tồn tại của tên súng bắn tỉa này đối với Tiêu Vân Long mà nói là rất mơ hồ, từ trước đến nay Tiêu Vân Long chưa từng gặp tên súng bắn tỉa này, thậm chí sau khi tên súng bắn tỉa này đưa Tào Lão Tam đưa đến tận cửa nhà họ Tiêu xong cũng không hề có động tĩnh gì”.
“Vì vậy đứng ở góc độ của Tiêu Vân Long mà nói, tay súng bắn tỉa này chỉ mới là nghe nói, nếu vào lúc này chúng ta phối hợp diễn với Kỳ Phi, để Kỳ Phi giết chết tôi và tay súng bắn tỉa kia, vậy thì quá thuận lợi, Tiêu Vân Long sẽ không nghi ngờ sao?”
“Năm mươi triệu tệ không phải con số nhỏ, Tiêu Vân Long lại là một lão già nhiều mưu mô, liệu ông ta có nảy ra ý nghĩ, sau khi Kỳ Phi ám sát xong sẽ không trọng dụng cậu ấy nữa, tạm thời đổi người áp tải năm mươi triệu tệ kia thì sao?”
Đoàn Thiên Hành nghe xong lập tức sững sờ, suy nghĩ một lúc, cảm thấy lời nói của Nhạc Huy rất có lý, nếu anh ta là Tiêu Vân Long có lẽ cũng sẽ nghi ngờ Kỳ Phi.
“Vậy phải làm thế nào? Chắc chắn Kỳ Phi phải xử lý anh và tay súng bắn tỉa kia, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì Tiêu Vân Long lại càng không trọng dụng anh ấy nữa”, Đoàn Thiên Hành nói.
Nhạc Huy nghĩ một lúc, nói:
Vậy thì để cho tay súng bắn tỉa kia "sinh động" lên, mục đích ban đầu mà Tiêu Vân Long bỏ ra một triệu tệ để mời Kỳ Phi về là để giải quyết tay súng bắn tỉa kia. Bởi vì ông ta sợ tay súng bắn tỉa kia sẽ tìm ông ta gây phiền phức. Chúng ta lợi dụng sự sợ hãi của ông ta với tay súng bắn tỉa kia để tay súng bắn tỉa kia đi giết ông ta, kích động ông ta, khiến ông ta cảm nhận được tay súng bắn tỉa kia vẫn luôn tồn tại, hơn nữa còn vô cùng nguy hiểm, cho ông ta cảm nhận thấy tay bắn tỉa kia sẽ đe dọa đến tính mạng của mình".
"Vào lúc mà tinh thần của Tiêu Vân Long căng thẳng cực điểm, chúng ta sẽ phối hợp diễn với Kỳ Phi, để Kỳ Phi giết chết tay súng bắn tỉa kia. Đến lúc đó Tiêu Vân Long sẽ cảm tạ Kỳ Phi đã thay ông ta xử lý người đe dọa đến tính mạng của mình, sau đó sẽ trọng dụng Kỳ Phi. Chắc chắn sẽ để cho Kỳ Phi áp tải năm mươi triệu tệ kia".
Đoàn Thiên Hành nghe xong, lập tức vỗ đùi cười toe toét:
"Chủ ý hay! Em thấy được đấy!”
"Nhưng chúng ta vẫn phải mời một người đến diễn vai tay súng bắn tỉa, hơn nữa người này còn phải biết sử dụng súng. Trong thời gian ngắn như vậy chúng ta đi đâu tìm được người như thế?"
Nhạc Huy mỉm cười, nói:
"Hỏi Kỳ Phi".