Sau khi ba người kia đi khuất, Đoàn Thiên Hành chạy một mạch về phía đó và điên cuồng lấy tay đào bới đất bùn trên mặt đất.
Anh ta không ngờ Kim Võ sẽ bị chôn sống nên căn bản không mang theo xẻng sắt, chỉ đành dùng tay đào bới. May mà cái hố ba người kia đào không sâu lắm, không bao lâu Đoàn Thiên Hành đã đào và đưa Kim Võ từ trong hố ra.
“Đại ca, ông tuyệt đối đừng chết!”
Đoàn Thiên Hành nói năng lắp bắp, vội vàng lấy ‘thuốc giải độc’, tiêm vào trong cơ thể Kim Võ.
Qua khoảng hai phút, Kim Võ chợt mở to hai mắt. Tình cảnh này, giống như xác chết tỉnh lại, dọa Đoàn Thiên Hành loạng choạng ngã xuống đất.
Kim Võ mở to mắt không ngừng hít khí lạnh, liều mạng hít luồng không khí trong lành.
Nhìn thấy ông ta tỉnh dậy, cuối cùng Đoàn Thiên Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói:
“Không sao rồi, không sao rồi! Dọa chết ông đây rồi!”
Sau khi tỉnh lại Kim Võ thấy khắp người mình là bùn đất, nhìn xung quanh còn có cảm giác mơ hồ, tự lẩm nhẩm:
“Không phải là tôi nên ở dưới sông ư, sao giờ lại ở trong lòng đất…”
Bây giờ Đoàn Thiên Hành không có tâm trạng giải thích nhiều với ông ta nên vội vàng nói:
“Đừng hỏi nữa, rời khỏi chỗ này trước đi, về rồi nói sau”.
Nói xong anh ta đỡ lấy Kim Võ, nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
…
Tối đó, Kim Võ đã thay quần áo sạch sẽ, trèo tường vào sân nhà Nhạc Huy.
Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành đang thương lượng chuyện cướp năm mươi triệu ngày mai ở trong sân, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen từ bên ngoài nhảy vào, hai người lập tức sững sờ.
“Ông Kim Võ, sao ông không đi cửa chính vậy?”
Sau khi Nhạc Huy nhìn rõ người, vừa cười vừa hỏi.
Kim Võ cũng ngây ra một lát, hơi ngại ngùng nói:
“Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp, không có thói quen đi cửa chính”.
“Thất lễ rồi”.
Nhạc Huy xua tay nói:
“Không sao, ông vẫn ổn chứ, hôm nay thật sự xin lỗi, suýt nữa làm ông bị người ta chôn sống rồi”.
“Thù lao lần này, tôi đưa thêm cho ông một triệu tệ”.
Kim Võ nghe vậy liền nói với vẻ mặt không cảm xúc:
“Vậy thì cảm ơn cậu Diệp, có điều chuyến đi lần này của tôi, đối mặt với sống chết là chuyện thường”.
“Các cậu cũng không cần tự trách, nếu chiều hôm nay tôi chết thì cũng là hi sinh vì nhiệm vụ”.
Từ trước tới nay lúc ông ta nói chuyện trên mặt không có cảm xúc gì, vẫn luôn là bộ dạng lạnh lùng thờ ơ.
Đoàn Thiên Hành cảm thấy ông ta khá lạnh lùng hài hước, cười hỏi:
“Ông Kim Võ, tôi nghe Kỳ Phi nói, anh ấy nhận ông làm đồ đệ rồi”.
“Tuổi của anh ấy cũng có thể làm con trai ông rồi mà ông không cảm thấy khó chịu sao?”
Kim Võ bước đến gần rồi ngồi xuống nói:
“Không có gì phải khó chịu, tuy tôi là sát thủ, điều tôi làm là mua bán đẫm máu không bàn đến lương tâm. Nhưng sát thủ cũng không phải động vật máu lạnh. Trên đời này, mua bán gì không mất lương tâm chứ? Muốn kiếm nhiều tiền, mọi người đều sẽ không màng đến lương tâm”.
“Do đó sát thủ chỉ là một kiểu nghề trong ba trăm sáu mươi ngành nghề mà thôi, bọn tôi cũng chú trọng tôn sư trọng đạo, con người tôi có tư tưởng truyền thống, nhất là tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc tôn sư trọng đạo. Nếu tôi đã bái sư phụ làm thầy, thì sẽ xem cậu ấy là sự phụ của mình, không có gì khó chịu cả”.
Đoàn Thiên Hành không ngờ một sát thủ như Kim Võ có thể nói ra những lời văn vẻ nho nhã như vậy.
Nhạc Huy cười nói:
“Tôi rất quý ông Kim Võ, nếu bây giờ ông là đồ đệ của Kỳ Phi, vậy sau này chúng ta không phải người ngoài nữa rồi”.
Kim Võ gật đầu, ông ta hỏi:
“Tôi rất hiếu kỳ về thân phận của các cậu, có thể nói cho tôi biết thân phận thật của các cậu không?”
“Cậu Diệp, chắc hẳn cậu không phải họ Diệp nhỉ?”
Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành nhìn nhau, cười nói:
“Thật sự để ông đoán đúng rồi, nếu là người của mình, vậy tôi không giấu ông nữa. Đúng là tôi không phải họ Diệp, tôi họ Nhạc, tên thật của tôi là Nhạc Huy”.
Kim Võ nghe vậy, hơi nhíu mày:
“Họ Nhạc… chắc cậu không phải là…”
Trong lúc suy tư, khuôn mặt ông ta không không khỏi biến sắc, kinh ngạc nhìn Nhạc Huy.
Nhạc Huy gật đầu:
“Ông đoán không sai, tôi là người của nhà họ Nhạc ở thủ đô, bố tôi là Nhạc Thiên Hùng”.
Sau khi nghe Nhạc Huy nói vậy, mặc dù Kim Võ là sát thủ hàng đầu trong nước, cũng ngạc nhiên đến mức đứng bật dậy, trên mặt chứa đầy vẻ khó tin. Ông ta nghiêm túc, khoanh tay lại nói:
“Thì ra là cậu chủ của nhà họ Nhạc, thất kính rồi!”
“Trước đây tôi cảm thấy khí chất trên người cậu khác với nhiều người, dám ngấm ngầm mưu tính
Tiêu Vân Long ở thành phố Thiên Hải, ở sau lưng sắp đặt âm mưu chặt chẽ như vậy, chắc chắn không phải một người bình thường”.
“Nhưng có thế nào tôi cũng không ngờ được, cậu lại là con trai của ông Nhạc!”
Kiểu nịnh nọt này của Kim Võ, khiến Nhạc Huy không nhịn được mà bật cười, nói:
“Ông Kim Võ đang khen hay chê tôi vậy, tôi cũng không phải kẻ mưu tính gì. Tiêu Vân Long chèn ép tập đoàn Cửu Đỉnh của tôi lâu như vậy, tôi chỉ trả lễ lại mà thôi”.
Kim Võ ngồi xuống và vội nói:
“Tôi không có ý chê cậu Nhạc, từ xưa đến nay, kẻ mưu mô đều là người thông minh. Những người đứng ở vị trí cao nhất kia, thường không phải là người giỏi võ, mà là người thông minh như các cậu. Cậu Nhạc tuổi còn trẻ mà đã có suy nghĩ này, Kim Võ không theo kịp”.
Nhạc Huy xua tay, cười mỉa mai:
“Ông Kim Võ nói đùa rồi, tôi không phải người thông minh gì, tôi chỉ khôn vặt thôi”.
“Ngày mai Tiêu Vân Long sẽ phái Kỳ Phi chuyển nhập kho năm mươi triệu kia, tôi vẫn chưa nghĩ được phương án hay, ông Kim Võ cùng bàn bạc với bọn tôi đi”.
Kim Võ gật đầu, nói:
“Trước đây, tôi từng nghe sư phụ tôi nói sơ lược, thật ra chuyển năm mươi triệu kia đi thì dễ. Bởi vì người tổng phụ trách vận chuyển chính là sư phụ tôi, xe chở tiền vận chuyển tổng cộng có hai chiếc. Sư phụ tôi là người tổng phụ trách, cậu ấy có tất cả quyền chỉ huy vận chuyển”.
“Nhưng khó là khó ở chỗ, người phụ trách vận chuyển, một nửa là người tập đoàn Phong Hoa, một nửa là người của Tiêu Vân Long. Mà những người vận chuyển này đều là người của công ty an ninh nổi tiếng. Có thể bọn họ đang trang bị áo chống đạn một cách quang minh chính đại và được cầm súng”.
“Sư phụ tôi không thể nào trắng trợn ra lệnh thay đổi tuyến đường di chuyển xe chở tiền quá sai lệch. Cậu ấy cũng không thể ra lệnh cho những người đó chuyển phương hướng lái xe chuyển tiền ra ngoại ô, nếu như vậy, chắc chắn những người đó sẽ không nghe cậu ấy, ngược lại sẽ quay họng súng nhắm vào cậu ấy”.
“Hơn nữa sư phụ tôi cũng không thể nào trong ứng ngoại hợp với chúng ta, gây ra một trận súng kịch liệt. Tuyến đường vận chuyển đều nằm trong thành phố, chỉ có một nơi khá hẻo lánh, ở đó không có bao nhiêu xe cộ qua lại. Nhưng đó cũng trong phạm vi thành phố, nếu bùng nổ trận súng, chắc chắn chúng ta sẽ kinh động đến cảnh sát, đến lúc đó, làm thế nào cũng chẳng thể thoát được, đừng nói là thành công cướp năm mươi triệu đi”.
“Vì thế khó là khó ở đây, chúng ta không thể nào dùng thủ đoạn bạo lực cướp năm mươi triệu kia. Nếu dùng trí tuệ, càng khó hơn, muốn lấy năm mươi triệu kia đi dưới tầm mắt của hơn ba mươi người, gần như là chuyện không thể nào”.
Nghe Kim Võ phân tích như vậy, Đoàn Thiên Hành không khỏi khâm phục.
Nhạc Huy cũng khen ngợi:
“Ông Kim Võ nói rất chính xác, trực tiếp chỉ ra khó khăn mấu chốt. Bây giờ chúng tôi cũng đang vì thế mà khốn khổ, không nghĩ ra được cách gì hay để đối phó”.
Kim Võ thở dài nói:
“Vậy gần như là hết cách, người vận chuyển thật sự quá nhiều, không thể cướp tiền đi trước mắt nhiều người như vậy được”.
Nhạc Huy cũng thở dài và nói:
“Tối nay nhất định phải nghĩ được phương án giải quyết, mấy ngày nay chúng ta đã làm nhiều chuyện như vậy là để làm nền cho ngày mai”.
“Nếu không cướp được năm mươi triệu kia thì chúng ta uổng phí công sức rồi”.