Lúc nhóm Đoàn Thiên Hành chạy đến dưới tầng nhà Trần Ngọc Đình thì thấy một chiếc xe lăn ở đó, cũng chẳng thấy Nhạc Huy đâu.
"Mẹ kiếp, anh ấy lên kiểu gì?”
Gương mặt Kỳ Phi đầy sự khó hiểu, nhìn chiếc xe lăn trống không thì trợn mắt hỏi.
Tôn Minh Vũ nhìn xe lăn, như thể nảy ra suy nghĩ gì:
"Có thể là anh ấy bò lên rồi".
Đoàn Thiên Hành và Kỳ Phi nghe vậy thì biến sắc, co cẳng chạy lên tầng.
Lúc bọn họ lên đến tầng bốn thì nhìn thấy vết máu trên bậc cầu thang. Đến tầng năm thì thấy một vết máu dài.
"Mẹ kiếp!"
Kỳ Phi kinh hãi nhảy dựng lên, sau đó ba người họ vội chạy lên tầng sáu, nhìn thấy cánh cửa nhà Trần Ngọc Đình mở toang. Bọn họ lao vào thì thấy Nhạc Huy đang ngồi đó một cách chật vật, còn Trần Ngọc Đình đang ngủ trong vòng tay anh.
Nhạc Huy ôm chặt Trần Ngọc Đình, như thể một giây cũng không muốn cách rời.
Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp yên bình này, Đoàn Thiên Hành và Kỳ Phi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sắc mặt Tôn Minh Vũ cuối cùng cũng bình thường trở lại. Trải qua nhiều chuyện mới có cuộc đoàn viên thế này, đó cũng là ước muốn của Trần Ngọc Đình. Dù đó không phải là thứ Tôn Minh Vũ muốn, nhưng... yêu một người, chẳng phải là hi vọng cô ấy sẽ hạnh phúc sao?
Tôn Minh Vũ nở nụ cười gượng gạo.
...
"Anh, anh đúng là cứng đầu, đây là lần thứ bao nhiêu anh vào viện rồi?"
"Có phải anh nghĩ anh là mình đồng da sắt không thế?"
Kỳ Phi cõng Nhạc Huy xuống, dọc đường đi không khỏi tức giận chửi thề.
Đoàn Thiên Hành cũng cõng Trần Ngọc Đình đang vô cùng yếu ớt, đưa cô và Nhạc Huy đến bệnh viện.
Không biết đây là lần bao nhiêu chân Nhạc Huy lại bị thương. Từ lúc bị xe tông xong, lẽ ra một tháng sau là lành. Nhưng mỗi lần vết thương sắp lành, Nhạc Huy lại bị thương tiếp, thế là lại thêm một lần nữa vào viện.
Cũng chẳng biết Trần Ngọc Đình vào viện bao nhiêu lần, xuất viện xong, rồi lại nhập viện.
Nhưng lần này, cô và Nhạc Huy không còn cô đơn như trước nữa, họ cũng vào bệnh viện, nằm chung một phòng bệnh.
Bác sĩ chẩn đoán tình trạng của họ không có gì đáng quan ngại. Xương đùi của Nhạc Huy đã lành rồi, chỉ là miệng vết thương bị rách, nên bị nhiễm trùng vài chỗ.
Còn cơ thể yếu ớt của Trần Ngọc Đình không có gì nghiêm trọng cả.
"Người một nhà muốn đoàn tụ, có ai lại đoàn tụ ở bệnh viện như hai người không..”.
Vì muốn Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy có thể nói chuyện với nhau, Kỳ Phi và Đoàn Thiên Hành đẩy hai cái giường bệnh vào sát nhau.
Anh ta nhìn hai người họ rồi trầm ngâm:
"Có vấn đề gì thì hai người hãy nói ra cho bác sĩ. Hai người đã xuất viện rồi thì đừng có nhập viện lại nữa, nếu cứ thế này thì đến thần tiên cũng chẳng chữa khỏi cho hai người được!"
Trần Ngọc Đình lúng túng nhìn Kỳ Phi và Đoàn Thiên Hành:
"Xin lỗi, làm phiền đến hai người rồi".
Nhạc Huy cũng cười ha ha, giơ động tác "ok" với Kỳ Phi:
"Cảm ơn nhé!"
Kỳ Phi phẩy tay:
"Được rồi, hai người hãy hợp tác tốt với bác sĩ, chúng tôi không ở đây làm kỳ đà cản mũi nữa".
Dứt lời, anh ta và Đoàn Thiên Hành cũng rời khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, Đoàn Thiên Hành chưa rời đi vội mà đứng nhìn lén ở cửa.
Kỳ Phi thấy thế thì cau mày:
"Làm gì đấy?"
Đoàn Thiên Hành cười ha ha, xoay đầu nói:
"Bọn họ xa cách lâu ngày như vậy, chắc chắn sẽ làm gì đó, nên tôi muốn ngó chút..”.
Kỳ Phi nghe thế thì tức giận:
"Cậu bị thần kinh à, bọn họ dù có thèm muốn thế nào thì cũng không đến nỗi... ở bệnh viện làm chuyện đó chứ? Hai người họ đều thành ra bộ dạng như vậy, muốn làm cũng khó ấy chứ".
"Cậu xấu xa lắm, mau đi thôi, tên nhìn lén!"
"Ừ nhỉ..”., Đoàn Thiên Hành thấy cũng hợp lí, nên cùng Kỳ Phi rời khỏi bệnh viện.
...
Trong phòng bệnh, Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình nhìn nhau, dù nằm trên giường bệnh mà cũng nắm tay nhau không chịu buông.
"Anh... anh không mơ chứ..”.
Giọng Nhạc Huy khàn khàn, nhưng vẫn không che giấu được sự kích động.
Quả thật anh không dám tin, Trần Ngọc Đình ở ngay trước mặt anh, quay về bên cạnh anh.
"Em không biết..”., giọng Trần Ngọc Đình yếu ớt, khóe mắt còn vương nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười: "Em sợ đây chỉ là mơ... Nhưng nếu là mơ, em nguyện cả đời không tỉnh lại".
Nhạc Huy nghe vậy thì khẽ mỉm cười:
"Anh cũng thế, cả đời không muốn
tỉnh lại".
"Sau này có xảy ra chuyện gì, anh sẽ không lạc mất em nữa".
Hai người họ như thể có cả trăm ngàn lời để nói với nhau, nhưng lời lên đến miệng, lại chẳng biết nói gì, vì chỉ cần ánh mắt nhìn nhau đã đủ rồi.
Tương lai còn dài, khéo còn dài mãi, cũng đủ dùng cuộc đời còn lại để kể.
"Xin lỗi, lần trước ở viện, em không nên nói như vậy. Do em ngu ngốc quá, xin lỗi anh, Nhạc Huy", Trần Ngọc Đình nhìn Nhạc Huy nghẹn ngào.
Nhạc Huy cười, đưa tay lên gò má của Trần Ngọc Đình an ủi:
"Sao lại nói vậy chứ, là do anh phản ứng chậm chạp, không nghĩ là do em cố tình làm vậy. Để em đau khổ bao nhiêu ngày mới tìm đến em".
Thật ra, Nhạc Huy vẫn còn hơi sợ. Khi anh đến nhà Trần Ngọc Đình, phát hiện một con dao gọt trái cây trên ghế sofa. Nhưng trong phòng khách không có trái cây, thì sao Trần Ngọc Đình lại để con dao này ở đó?
Anh đoán Trần Ngọc Đình định làm chuyện gì điên rồ, may mà anh tới kịp, nếu không hậu quả đúng là không tưởng tưởng nổi.
Lần này, anh phải cảm ơn Tôn Minh Vũ. Nếu anh ta không nói cho anh, anh cũng không vội vã đến tìm Trần Ngọc Đình. Nghĩ đến đây, Nhạc Huy lạnh toát cả sống lưng, nhiều sự trùng hợp có thể gây ra bi kịch không thể cứu vãn được.
Anh quyết định, sau này phải đối xử thật tốt với Trần Ngọc Đình, không để cô suy nghĩ bậy bạ mà làm chuyện điên rồ nữa.
"Chân anh bị sao thế?", Trần Ngọc Đình đau lòng nhìn Nhạc Huy.
Nhạc Huy cười, lúng túng nói:
"Một vụ tai nạn thôi. Khi anh nhận được tin rằng em đang ở một nhà hàng nào đó, anh vội vàng chạy đến”.
"Ai ngờ lại bị xe tông. Nếu lúc đó anh không bị xe tông, thì đã đến gặp được em rồi".
Trần Ngọc Đình nghe vậy thì run lên, trong lòng vô cùng áy náy.
Nếu lúc đầu cô không rời Sở Châu mà ngoan ngoãn chờ Nhạc Huy trở về, không trốn tránh Nhạc Huy, thì anh đã không vì tìm cô mà gặp tai nạn.
Thấy Trần Ngọc Đình khóc, Nhạc Huy vội đổi chủ đề:
"Đúng rồi, anh có tin tốt cho em nghe đây".
"Mấy tháng anh đi tìm em, biết chuyện em bị lừa tiền, anh đã tìm được kẻ lừa em. Hơn nữa, lúc kẻ đó bị anh đưa đến đồn cảnh sát, bị anh đánh cho rất thảm, vì em mà trừng trị anh ta một trận".
Trần Ngọc Đình nghe vậy thì kinh ngạc: "Sao anh bắt được anh ta?"
Nói tới chuyện này, Nhạc Huy rất đắc ý, anh đã thẳng tay trừng trị kẻ xấu. Nghe cô hỏi, anh cũng kể lại hết cho cô nghe.
"Haiz, chắc lúc đó em đã nhìn thấy anh đúng không. Thật ra đêm đó không phải tên lừa đảo gọi em tới, mà là anh bảo kẻ đó gọi em tới. Nhưng không ngờ em vừa thấy anh đã bỏ chạy, nên anh không đuổi kịp em được".
Nói xong, Nhạc Huy than thở.
Anh không biết người trên xe lúc đó không phải Trần Ngọc Đình, mà là hai quản lý của công ty Tôn Minh Vũ.
"Hả?", Trần Ngọc Đình khiếp sợ. Cô hoàn toàn không biết là Nhạc Huy hẹn cô, cũng không biết anh ở hiện trường.
Nhưng giờ hai người họ đã hòa hợp rồi, nên cô cũng chân tình kể lại hết mọi chuyện cho Nhạc Huy.
Nhạc Huy nghe xong, kích động đến suýt bật dậy trên giường bệnh, trợn mắt nhìn Trần Ngọc Đình:
"Mẹ nó, không phải chứ, thì ra em không tới à?"
Hai người họ trố mắt, dở khóc dở cười nhìn nhau.