Nửa tháng sau, Nhạc Huy trở về công ty.
Thấy dáng vẻ hăm hở và vẻ mặt đào hoa của Nhạc Huy, Thạch Vũ Hàng không khỏi trêu ghẹo:
"Cậu chủ, chuyện gì khiến cậu vui vẻ vậy, cậu tới thành phố Thiên Hải lâu vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu phấn chấn như vậy đấy".
Nhạc Huy vừa xử lý xong vài tập tài liệu, tuy trong công ty có một số tiến độ công việc khiến anh không hài lòng, nhưng anh không những không tức giận mà nụ cười trên mặt chưa hề biến mất!
Anh nhìn Thạch Vũ Hàng, nói:
"Tôi tìm được vợ tôi về rồi, hai ngày nữa tôi chuẩn bị đi cùng cô ấy tới Sở Châu một chuyến để gặp bố mẹ vợ".
Việc cá nhân thế này vốn không cần phải nói với Thạch Vũ Hàng, nhưng Nhạc Huy đang vui vẻ nên chia sẻ với anh ta luôn.
Thạch Vũ Hàng nghe vậy cũng thấy vui vẻ thay cho Nhạc Huy, anh ta kích động nói:
"Thế thì tốt quá, chúc mừng cậu chủ!”
"Tôi đã bảo kiểu gì cậu cũng tìm được vợ mà. Tìm lâu như vậy đến ông trời cũng bị cậu làm cho cảm động!"
Nhạc Huy cười ha ha, nói:
"Đúng là tổng giám đốc Thạch càng ngày càng biết ăn nói, tôi định đặt vé máy bay đi Sở Châu vào ngày kia, cũng không biết sẽ mất bao lâu. Tổng giám đốc Thạch, trong thời gian tôi vắng mặt, công ty phải làm phiền anh quan tâm nhiều hơn".
Thạch Vũ Hàng gật đầu nói:
"Cậu cứ yên tâm, công ty có tôi và chủ tịch Đoàn thì sẽ không có chuyện gì đâu".
...
Lúc này Trần Ngọc Đình đang làm việc nhà thì nhận được cuộc điện thoại từ mẹ cô.
Mấy tháng nay, người nhà cũng gọi tới vài lần nhưng Trần Ngọc Đình không dám nói cho bố mẹ về tình trạng của cô, nên cô đành phải trả lời ấp úng cho có lệ.
Nhưng bây giờ cô có thể quang minh chính đại dẫn Nhạc Huy về nhà.
"Alo, mẹ à?", sau khi nhấc máy, ngay cả giọng điệu của Trần Ngọc Đình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Ngọc Đình, rốt cuộc bao giờ con mới về nhà một chuyến đấy, con ở bên ngoài có gặp có chuyện gì không đấy?"
Từ trong điện thoại truyền tới giọng nói bất mãn của một người phụ nữ trung niên, người này tên là Vương Lệ - mẹ của Trần Ngọc Đình.
Trần Ngọc Đình cười nói:
"Mẹ yên tâm, lần này con sẽ về thật, cùng lắm là hai hay ba ngày nữa con sẽ về thăm mọi người".
Vương Lệ nghe vậy thì trách cứ:
"Con ấy, không chịu ở Sở Châu mà lại giấu mẹ và bố bán công ty cho người khác rồi chạy tới thành phố Thiên Hải".
"Thành phố Thiên Hải là nơi có thể sống sao, đó là thành phố lớn đấy. Ngay cả công ty ở Sở Châu con xử lý cũng không xong, bây giờ con ở Thiên Hải chẳng lẽ phát triển tốt được sao?"
Trần Ngọc Đình hơi chột dạ, làm nũng nói:
"Ơ kìa mẹ, mẹ đừng mắng con gái cưng của mẹ nữa mà".
"Con lớn rồi, con có lựa chọn của riêng mình chứ".
Vương Lệ hừ một tiếng: "Mẹ còn không biết con chắc, chỉ biết chơi bời thôi, chắc chắn là phát triển ở bên ngoài không xong nên ngại không dám liên lạc với bố mẹ".
"Con không còn nhỏ nữa, không thể cứ chơi mãi vậy được. Trước đây mẹ và bố giới thiệu cho con nhiều đối tượng hẹn hò như vậy nhưng con đều không chịu về xem, có phải con muốn chọc bố mẹ tức chết không".
"Lần này con phải về đi, tháng sau là lễ mừng thọ của ông ngoại, bà ngoại nói đã làm mối cho con rồi. Đối tượng là con của gia đình giàu nhất tỉnh Giang Kiên, thạc sĩ du học. Bố và mẹ đều gặp cậu ấy rồi, người ta vừa đẹp trai vừa thông thái, là con cháu của gia đình giàu có, thừa sức để xứng với con”.
"Ông ngoại nói phải gọi con về bằng được để gặp mặt người ta một lần".
Trần Ngọc Đình nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Cô đã có Nhạc Huy rồi, sao có thể hẹn hò gì đó được.
"Mẹ, con có bạn trai rồi, thật đó, lần này con về là để chuẩn bị dẫn anh ấy ra mắt bố mẹ”, Trần Ngọc Đình vội vàng nói.
Nghe xong, Vương Lệ nhất thời hơi kinh ngạc, hỏi ngay:
"Con có bạn trai rồi sao? Thế thì không được, không được không được, con phải chia tay với nó đi!"
"Hai đứa chắc cũng chưa yêu lâu đúng không, phải chia tay đi! Ông ngoại con nói phải bắt con về nhà
họ Vương để kết hôn với cậu nhà giàu kia, đây là chuyện hai nhà quyết định, con không về thì chắc chắn ông ngoại con sẽ nổi giận đấy".
"Ngọc Đình, con phải nghe lời, con biết thế lực của nhà họ Vương mà. Mẹ chỉ là đứa con gái út của ông ngoại, không có địa vị trong nhà. Nếu chọc cho ông ngoại con không vui, ông chắc chắn sẽ thu hồi quyền kinh doanh mấy công ty của mẹ!"
Giọng điệu của Vương Lệ vô cùng đáng tin, hơn nữa còn rất kích động, thậm chí còn không hỏi gia cảnh của bạn trai Trần Ngọc Đình mà đã bắt cô chia tay ngay và luôn.
Nghe tới đây, Trần Ngọc Đình cũng cau mày lại.
Cô không thể chia tay với Nhạc Huy, nhưng đúng là không dễ chọc nhà họ Vương. Nhà họ Vương là gia tộc lớn hàng đầu ở Giang Châu.
Tổ tiên nhà họ Vương dệt vải cho Giang Kiên, chuyên cung cấp tơ lụa hàng dệt cho Hoàng đế nhà Thanh. Công việc béo bở này đã được độc quyền liên tục mười mấy đời, có thể coi đây là một trong những gia tộc giàu có nhất vùng Giang Kiên. Sau này dù cho đến thời kỳ Dân Quốc chiến loạn không ngớt, nhưng sự phú quý của nhà họ Vương ở Giang Châu vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Sau những năm 90, bởi vì một người nào đó trong nhà họ Vương mưu toan chức vị ở phía chính phủ, nên họ đã chiếm được một vị trí khá cao trong hệ thống nhà nước. Hơn nữa nhà họ Vương còn phối hợp tích cực với phía chính phủ nên vẫn duy trì được sự giàu có.
Bây giờ thị trường bông vải, dệt may ở tỉnh Giang Kiên về cơ bản đều có bóng dáng của gia tộc họ Vương.
Về sau, nhà họ Vương không còn giới hạn trong ngành buôn bán quần áo nữa mà bắt đầu lấn sân sang lĩnh vực tài chính. Hội trưởng hiệp hội kinh doanh Giang Châu đương thời chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Vương, cũng chính là ông ngoại của Trần Ngọc Đình.
Gia chủ gia tộc giàu nhất Giang Kiên gặp gia chủ nhà họ Vương cũng phải chủ động hành lễ khách khí.
Thủ đô cũng có một gia tộc họ Vương, là một trong bốn gia tộc lớn. Tuy nhà họ Vương này không bằng được nhà ở thủ đô, nhưng cũng là gia tộc giàu có.
Còn Vương Lệ - mẹ Trần Ngọc Đình là đứa con gái út của ông cụ Vương, trong gia tộc lớn thường trọng nam khinh nữ. Ngoài ra dù bị gia đình phản đối nhưng Vương Lệ vẫn kết hôn với bố Trần Ngọc Đình - một giảng viên đại học bình thường. Sau này ông cụ Vương giận dữ và Vương Lệ bị gia tộc ruồng bỏ.
Mấy năm gần đây, nhà Trần Ngọc Đình mới hòa hoãn quan hệ với nhà họ Vương, ông cụ Vương đã trả lại quyền kinh doanh mấy công ty cho Vương Lệ.
Vừa nghĩ tới ông cụ hung dữ lại không có tình cảm kia khiến Trần Ngọc Đình rầu rĩ.
"Mẹ, con đã có bạn trai rồi, sao con có thể vì một câu nói của ông ngoại mà chia tay với bạn trai được, chuyện này quá hoang đường", dù đối mặt với Vương Lệ, Trần Ngọc Đình cũng cảm thấy hơi tức giận.
Vương Lệ nghe vậy, lạnh lùng nói:
"Không phải mẹ đang thương lượng với con đâu, con phải chia tay với đứa kia đi, nghe rõ chưa?"
Nhớ lại những chuyện trải qua cùng Nhạc Huy, Trần Ngọc Đình không khỏi chảy nước mắt, cô nói từng câu từng chữ rành mạch:
"Không thể nào! Mọi người đừng mơ!"
"Con đã đăng ký kết hôn với anh ấy rồi, mãi mãi không thể chia tay!"
Nói xong, Trần Ngọc Đình cúp máy luôn.
Cô nằm trên ghế sofa và khóc thảm thương.
Một lát sau, dường như cô đã đưa ra quyết định gì đó, vẻ mặt cô trở nên cương quyết, gọi điện cho Nhạc Huy.
Nhạc Huy nghe điện thoại cô trong vài giây, cười nói:
"Sao vậy vợ, anh vừa mới ra khỏi nhà một lúc mà em đã nhớ anh rồi à?"
Nghe thấy giọng nói của Nhạc Huy, Trần Ngọc Đình nghẹn ngào đáp:
"Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi!"