Đối mặt với khí thế của Nhạc Huy, Tần Thi Nghiên không khỏi lùi về sau một bước, cả người run rẩy nói:
“Anh Nhạc, kỳ nghỉ hè mấy năm trước, tôi và ông của mình có đến thủ đô tham dự một buổi đấu giá từ thiện. Lúc đó tôi may mắn được gặp anh, hôm đó có rất nhiều cô gái vây quanh anh nên có lẽ anh không nhìn thấy tôi”.
“Nhưng lúc đó tôi nhìn thấy anh, không ngờ hôm nay lại có cơ hội được gặp anh lần nữa”.
Cô ta vừa dứt lời, Nhạc Huy bỗng sửng sốt. Anh nhớ hình như kỳ nghỉ hè mấy năm trước anh từng tham dự một buổi đấu giá từ thiện. Lúc đó anh vừa về nhà, Nhạc Chấn Đình đã dẫn anh đi cùng.
Nghe vậy, Trần Ngọc Đình khoanh tay trước ngực, hất cằm cười ẩn ý nhìn Nhạc Huy:
“Xem ra cậu chủ nhà họ Nhạc rất được các cô gái yêu mến nhỉ? Được nhiều cô gái vây quanh như vậy, có phải rất vui không?”
Thấy Trần Ngọc Đình trêu chọc mình, Nhạc Huy cũng nhếch mép cười, anh quay đầu lại nhìn Tần Thi Nghiên:
“Nhiều năm về trước quả thật tôi từng tham dự một buổi đấu giá từ thiện, không ngờ lúc đó cô cũng có mặt. Đúng là trùng hợp, cô Tần”.
Tần Thi Nghiên nở nụ cười xinh đẹp, còn tỏ vẻ hơi ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc trực diện với cậu chủ trong truyền thuyết. Dù cô ta có là nữ vương từng trải thì cũng không khỏi trở nên cẩn trọng dè dặt.
“Anh Nhạc, hôm nay thật sự xin lỗi. Mấy đứa trẻ không hiểu chuyện, xin anh đừng để tâm”.
Dù sao cô ta và mấy người Lâm Tử Hùng cũng là bạn, Tần Thi Nghiên sợ họ bị cậu chủ nhà họ Nhạc ghi thù. Nếu Nhạc Huy tức giận vì chuyện xảy ra ngày hôm nay và muốn báo thù bọn Lâm Tử Hùng, thì không biết tỉnh Giang Kiên này sẽ có bao nhiêu gia tộc phải gặp đại nạn.
“Những người có thể khiến tôi quan tâm thì chỉ có mấy người ở thủ đô thôi”, Nhạc Huy tỏ vẻ khinh bỉ khi nghe nói vậy: “Chỉ là vài tên hề nhảy nhót nên tôi không để tâm. Nhưng nếu họ muốn thể hiện cảm giác tồn tại thì tôi không ngại dạy lại họ cách làm người”.
Sắc mặt Tần Thi Nghiên lập tức cứng đờ, với cái tính tự cao tự đại của bọn Lâm Tử Hùng, sao có thể cho qua chuyện này dễ dàng như vậy được?
Bây giờ cô ta hơi do dự, có nên lén nói với bọn Lâm Tử Hùng về thân phận của Nhạc Huy không. Nhạc Huy không phải là người họ có thể chọc vào.
“Cô Tần, nếu cô dám để lộ thân phận của tôi thì tôi sẽ không vui đâu”.
Dường như Nhạc Huy nhìn ra được suy nghĩ của Tần Thi Nghiên, anh cười khẩy nói.
Chỉ có một câu “không vui” mà đã dọa Tần Thi Nghiên hoảng hốt, cô ta vội đảm bảo với Nhạc Huy:
“Anh Nhạc yên tâm, tôi hứa sẽ không nói năng lung tung, lát nữa tôi sẽ rời khỏi đây ngay”.
“Thật ra tôi cũng không có tiếng nói chung gì với họ”.
Nhạc Huy gật đầu:
“Vậy thì tốt, chúng tôi đi trước đây. Cô Tần, ngày mai gặp lại ở tiệc mừng thọ nhé”.
Dứt lời, Nhạc Huy ôm Trần Ngọc Đình rồi lên xe với Kỳ Phi, rời khỏi câu lạc bộ.
…
Chuyện xảy ra ở câu lạc bộ chỉ trong chớp mắt đã nhanh chóng truyền đến tai những người ở nhà họ Vương.
Lúc này mặc dù đã khuya, nhưng trong đại sảnh nhà họ Vương đèn đóm vẫn còn sáng choang. Ông cụ nhà họ Vương gọi những người lớn tuổi đến, sắc mặt u ám nhìn mấy người Vương Nam, Vương Huyền.
“Làm loạn, quả thực là làm loạn!”
Bố của Vương Nam là Vương Hạc Niên đập bàn đứng dậy, tức giận nhìn Vương Nam và Vương Tử Ngang dưới sảnh:
“Các con là anh cả, chị cả của đám em út trong nhà, sao có thể để chúng làm loạn ở bữa tiệc như vậy?”
“Nhất là con đó, Nam Nam, con làm chị cả thế nào vậy? Con lại có thể trừng mắt nhìn Thiếu Huy bị đánh đến gãy chân gãy tay thế!”
“Các con nhiều người như vậy, lẽ nào đều trơ mắt nhìn hết sao? Các con làm cái gì vậy hả?”
Vương Hạc Niên vô cùng tức giận, người lớn họ không hề hay biết gì về bữa tiệc tối nay. Nhưng tiệc là do mấy người Vương Nam tổ chức, cũng đại diện cho nhà họ Vương. Bây giờ Hà Thiếu Huy bị đánh thành như vậy, nhà họ Hà có thể không ghi thù nhà họ Vương sao?
Lúc này Vương Nam và Vương Tử Ngang bị mắng đến đỏ cả mặt, không dám thở mạnh.
Cuối cùng Vương Nam không nhịn được nói:
“Bố, cũng không thể trách con và Tử
Ngang được, ai bảo cái tên Nhạc Huy đó ra tay tàn nhẫn như vậy. Hắn đúng là một tên côn đồ, không vừa ý là hắn hung hăng đánh cậu Huy, còn tên vệ sĩ bên cạnh hắn nữa, ngay cả Chu Hào cũng không đánh lại. Bọn con nào có ai dám ngăn hắn”.
Nghe Vương Nam nói vậy, người lớn trong nhà họ Vương cũng tức giận không thôi, nhao nhao nguyền rủa Nhạc Huy y hệt côn đồ.
“Rốt cuộc Nhạc Huy này là ai, sao mà ngông cuồng như vậy, cậu ta không sợ nhà họ Hà báo thù sao?”
“Tôi thấy cậu ta là tên côn đồ đầu đường xó chợ, còn tên vệ sĩ kia, cả người đều là sát khí, vừa nhìn đã thấy không giống người tốt”.
“Cả nhà Vương Lệ đúng là quái gở, tìm một đứa con rể hung tàn về, liên tục gây rắc rối cho nhà họ Vương!”
Vương Côn ngồi ở vị trí chính giữa vẫn im lặng không lên tiếng, lúc này bỗng nói:
“Chẳng trách đứa cháu ngoại này của tôi không muốn lấy cậu chủ nhà họ Lâm mà cứ khăng khăng ở bên cạnh Nhạc Huy. Cậu Nhạc Huy này không sợ trời không sợ đất, rất bạo gan lại quả quyết. Không vừa ý người ta là đánh gãy tay gãy chân, ngay cả cậu chủ nhà họ Hà mà cậu ta cũng dám ra tay”.
“Con bé vẫn còn nhỏ mà đã bị cậu ta mê hoặc rồi”.
Nghe vậy, mọi người đều ngây người, Vương Hạc Niên hỏi:
“Bố à, chẳng lẽ bố muốn chấp nhận đứa cháu rể Nhạc Huy này sao? Bố đừng quên, hai ngày trước thằng nhóc này ngang nhiên thách thức với bố ở đây đấy. Cậu ta không tôn trọng người lớn, nhà họ Vương chúng ta có nề nếp gia phong nghiêm khắc như vậy, sao có thể để loại côn đồ này vào nhà được chứ?”
Lúc này những người lớn tuổi trong nhà họ Vương cũng gật đầu đồng ý với Vương Hạc Niên.
Vương Côn hừ một tiếng và nói:
“Mọi người nghĩ nhiều rồi, nề nếp gia phong một trăm năm của nhà họ Vương sao có thể để một tên côn đồ bước vào nhà họ Vương chứ?”
“Tôi đang nghĩ, chúng ta nên giải thích với nhà họ Hà thế nào đây”.
Vương Nam nói: “Ông à, thật ra cậu Huy cũng là muốn ra mặt giúp cậu Lâm, dù nhà họ Hà có muốn trách thì cũng nên trách nhà họ Lâm mới đúng, không thể trách nhà họ Vương chúng ta”.
Lúc này một ông chú thở dài: “Nói thì nói vậy nhưng chẳng phải mấy đứa các cháu là người tổ chức bữa tiệc này sao? Vậy dĩ nhiên nhà họ Hà sẽ không chỉ trách mình nhà họ Lâm mà không trách chúng ta”.
Vương Nam cũng tự biết sai khi nghe họ nói vậy nên cô ta không dám nói lời nào nữa.
“Nếu họ muốn trách vậy cứ để họ tùy ý báo thù đi”, Vương Côn bỗng đứng dậy, bắt chéo tay ra sau lưng nói: “Người là do Nhạc Huy đánh, Nhạc Huy lại chẳng phải là người nhà họ Vương chúng ta. Nhà họ Hà muốn tìm người chịu trách nhiệm thì cứ để họ tìm Nhạc Huy, nhà họ Vương chúng ta không quan tâm”.
Ông ta vừa dứt lời, mọi người đều nhìn nhau, Vương Hạc Niên lúng túng nói:
“Nhưng bố à, nói thế nào thì Nhạc Huy cũng là chồng của Ngọc Đình, cả nhà em gái út chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn. Nếu nhà họ Hà muốn cả nhà em ấy chịu tội, vậy chúng ta…”
Ông ta còn chưa nói hết câu, ánh mắt Vương Côn đã trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng nói:
“Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta? Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, ban đầu con bé Vương Lệ bất chấp nề nếp gia phong để gả cho Trần Đông Lai. Mấy chục năm sau, tôi nghĩ lại tình thân nên mới bảo chúng về nhận lại tổ tiên nhưng chúng thì sao? Có xem nhà họ Vương này là nhà của mình không? Có xem Vương Côn này là bề trên không?”
“Nếu nhà họ Hà không tha thứ mà muốn gây phiền phức cho chúng thì cứ để chúng tự giải quyết đi”.
“Dù có chết, cũng là đáng đời!”
Hiển nhiên ông cụ đã vô cùng tức giận. Thấy vậy, mọi người cũng không dám nói thêm gì.
Tai họa này vốn dĩ là do Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình gây ra, liên quan quái gì đến họ chứ.