Vương Lệ tức sôi máu, Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình tự ý đi đăng ký kết hôn, khiến bà ta và Trần Đông Lai mất hết thể diện ở nhà họ Vương. Chưa kể, đêm qua Nhạc Huy còn gây ra một thảm họa trong câu lạc bộ.
Trong tình huống như hôm nay mà tên này còn không có mắt quan sát, dám đối xử với bề trên như vậy. Vương Lệ nghi ngờ Nhạc Huy chính là sao chổi đến phá hoại gia đình bà ta.
Nhà họ Vương có lịch sử tồn tại mấy trăm năm, kiểu thế gia nhiều đời này quan trọng nhất là nề nếp gia phong. Nhạc Huy không tôn kính người lớn tuổi, để người nhà họ Vương chê cười thì đã đành, bây giờ có bao nhiêu khách quý ở đây, còn định làm trò cười cho tất cả mọi người nữa sao?
Kiểu người bướng bỉnh không chịu nghe lời như Nhạc Huy là kiểu nhà họ Vương ghét nhất.
Vương Lệ nhanh chóng nháy mắt với anh, ra hiệu mau chóng ngậm miệng lại, đừng gây chuyện nữa.
Nhưng Nhạc Huy thẳng thừng phớt lờ ánh mắt của Vương Lệ, thay vào đó anh tiến lên hai bước, cười khẩy và nói:
“Nhạc Huy tôi không xứng với nhà họ Vương đã mấy trăm đời của mấy người ư? Tôi không biết mấy người lấy tự tin ở đâu mà dát vàng lên mặt mình vậy. Tổ tiên nhà họ Vương chẳng qua làm khâu vá, dệt vải, may quần áo cho hoàng đế nhà Thanh, nói khó nghe một chút, thì chỉ là thợ may”.
“Theo như tôi thấy, nhà họ Vương mấy người cũng chỉ có mình ông cụ đáng để tôi nể phục, một mình chống đỡ nhà họ Vương. Tôi tôn kính ông cụ, nhưng đám mấy người, có tư cách gì đáng để Nhạc Huy tôi phải tôn kính chứ”.
“Mấy người ngoại trừ có mắt mà không thấy Thái Sơn, thì còn bản lĩnh gì? Có bản lĩnh ném Nhạc Huy tôi ra khỏi đây không? Hả?”
Nhạc Huy vừa nói vừa lắc đầu khinh thường.
Anh giữ thể diện cho nhà họ Vương quá nhiều rồi, lần đến Giang Châu này, không biết anh đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường và sỉ nhục.
Vì Trần Ngọc Đình, anh cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng sức chịu đựng của con người cũng có giới hạn, muốn được tôn trọng thì cũng phải biết tôn trọng người khác, nhà họ Vương không coi anh ra gì thì sao anh phải khách sáo với đám người này.
Tối qua thì mấy thanh niên định kiếm chuyện với anh, hôm nay mấy người lớn lại thi nhau chèn ép, Nhạc Huy anh là quả bóng đấy à? Để mặc đám người này đá qua đá lại.
“Im miệng cho tôi!”
“Miệng còn hôi sữa thì đừng ăn nói lung tung!”
“Người đâu, mau đuổi tên điên khùng này ra ngoài!”
Mấy người lớn tuổi nhà họ Vương giận đến tái mặt, thi nhau mắng chửi.
Lời nói của Nhạc Huy khiến sắc mặt của mọi người ở sảnh tiệc lúc này đều thay đổi, khuôn mặt Vương Côn u ám nhìn Nhạc Huy.
Ông ta không ngờ, một người ngoài cuộc lại có thể thấy rõ tình cảnh khó xử hiện giờ của nhà họ Vương.
Đúng như Nhạc Huy nói, tuy nhà họ Vương là gia đình giàu có ở Giang Kiên, nhưng là nhờ có lớp người đi trước và Vương Côn ra sức chống đỡ. Từ sau đời Vương Côn trở đi, quả thực nhà họ Vương đã dần lụi tàn. Những năm đó, lớp người đi trước đều cố gắng sống sót trong thời buổi loạn lạc, mà hiện giờ, đến thế hệ Vương Hạc Niên được ăn sung mặc sướng thành thói quen, không còn ý chí chiến đấu của đời trước nữa.
Một khi Vương Côn quay về dưỡng già, nhà họ Vương sẽ tuột dốc, đây luôn là nỗi lo trong lòng ông ta.
Gia tộc lớn hiển hách như bọn họ, một khi tuột dốc không phanh thì cách cột mốc lụi tàn không còn bao xa. Kẻ thù trước đây của nhà họ Vương sẽ thi nhau công kích phá hủy bọn họ.
“Sao nào, tôi nói không đúng à?”
Nhạc Huy chắp tay sau lưng, cười khẩy chế nhạo:
“Các người thậm chí không hiểu tôi, không biết tôi là ai, quá khứ của tôi thế nào, càng không biết tôi và Ngọc Đình gặp gỡ yêu đương ra sao. Vừa mở miệng đã xúc phạm tôi, muốn đuổi tôi đi. Nhà họ Vương các người hung hăng càn quấy như vậy mà vẫn mặt dày luôn miệng nhận mình là thế gia nhiều đời”.
“Tôi nghĩ mấy người hoành hành ở đây đến mức đầu óc mê muội rồi, đến cả tiếng người cũng không biết nói nữa”.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Vương Côn tái mét.
Câu này của Nhạc Huy quá tàn nhẫn, vừa mắng vừa tát thẳng vào mặt người nhà họ Vương.
Lúc này Trần Ngọc Đình hơi lo lắng kéo tay Nhạc Huy, cô không sợ phải cắt đứt quan
hệ với nhà họ Vương. Nhà họ Vương không hề coi cô là người trong nhà, còn không ngừng sỉ nhục Nhạc Huy. Cô là vợ anh, nhất định phải đứng cùng chiến tuyến với anh, hơn nữa, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị người nhà họ Vương đuổi đi rồi.
Nhưng Nhạc Huy cứng rắn đối đầu với nhà họ Vương, cô thực sự lo lắng hôm nay họ không thể an toàn rời khỏi đây, hoặc là an toàn rời khỏi Giang Châu.
“Hỗn láo! Tôi không thèm đấu võ mồm với kẻ vô liêm sỉ như cậu”.
Vương Hạc Niên tức đến bật cười, nhìn Nhạc Huy và nói: “Hôm nay không phải nhà họ Vương chúng tôi muốn kiếm chuyện với cậu, chờ khi cậu qua được cửa ải kia rồi nói tiếp, hừ!”
Ông ta vừa nói xong liền thấy một người đàn ông trung niên uy nghiêm từ ngoài bước vào sảnh lớn. Người này vừa đi vào, trừ Vương Côn và mấy người lớn tuổi, còn lại tất cả người nhà họ Vương đều đứng dậy chào đón.
“Hà gia chủ, ông đến rồi”.
Người đến là gia chủ nhà họ Hà, Hà Lão Hổ - bố của Hà Thiếu Huy.
Hà Lão Hổ chào hỏi Vương Côn cùng mấy người lớn tuổi, sau đó đáp lại những người khác rồi mới quay lại nhìn Nhạc Huy.
“Cậu là Nhạc Huy à?”
Đối diện với ánh mắt và khí thế của Hà Lão Hổ, Nhạc Huy thản nhiên đáp: “Đúng vậy”.
“Tôi là Hà Lão Hổ, chủ tịch tập đoàn Hà Thị, cũng là bố của Hà Thiếu Huy”, sắc mặt Hà Lão Hổ bình lặng như nước, nhưng lại ẩn chứa sự tức giận: “Cậu Nhạc, con tôi có thâm thù đại hận gì với cậu mà phải đánh gãy tay chân nó, khiến con trai tôi cả đời tàn phế, chịu đựng loại đau đớn đó?”
Nhạc Huy nghe vậy bình tĩnh nói.
“Ông chủ Hà hỏi hay lắm, có điều sao ông không hỏi con trai mình xem vì sao vô duyên vô cớ xúc phạm tôi, cố tình kiếm chuyện với tôi. Hơn nữa còn bày mưu đánh tôi tàn phế. Nhạc Huy tôi chỉ là ăn miếng trả miếng thôi, tôi chưa lấy mạng cậu ta đã là giơ cao đánh khẽ rồi”.
Anh vừa dứt lời, vẻ mặt của toàn bộ khách khứa đến hóng chuyện đều thay đổi. Trong lòng thầm nghĩ Nhạc Huy này to gan thật, dám nói lời kiêu ngạo như vậy trước mặt gia chủ nhà họ Hà.
“Cậu giơ cao đánh khẽ?”
Hà Lão Hổ không kìm nổi lửa giận, vẻ mặt phẫn nộ nói:
“Con trai tôi bị đánh thành như vậy mà cậu còn bảo là giơ cao đánh khẽ à, nếu Nhạc Huy cậu không giơ cao đánh khẽ chẳng lẽ còn muốn hủy diệt cả nhà họ Hà sao?”
Đáp lại câu này, Nhạc Huy chỉ cười nhạt, vươn cổ nói:
“Ông chủ Hà nói vô cùng chính xác, ông nên cảm tạ tôi đã ra tay nhẹ nhàng đi”.
Bùm!
Hai câu này nói ra, cả hiện trường bỗng nhiên bùng nổ.
Sao có thể ngông cuồng đến mức này!
Thật phách lối!
Thật kiêu ngạo!
Chỉ một thanh niên tầm thường lại nói muốn hủy diệt cả một gia tộc. E rằng chỉ là mạnh miệng thôi, nhưng một gia tộc lớn như nhà họ Hà sao có thể dễ dàng bỏ qua khiêu khích này được? Những lời này chỉ cần nói ra thì nhà họ Hà nhất định sẽ ứng chiến.
Quả nhiên, Hà Lão Hổ bỗng nhiên bật cười.
Ông ta bất mãn nhìn Vương Côn, cố gắng đè nén tức giận nói: “Ông à, cháu rể nhà họ Vương bá đạo quá nhỉ!”
Vương Côn đã sớm đoán được tình huống này, ông ta ngồi ổn định trên ghế cao, nét mặt trầm ngâm, hai mắt khẽ nheo lại nói:
“Tiểu Hà, cậu nặng lời rồi, nhà họ Vương chúng tôi chưa từng thừa nhận đứa cháu rể này”.
“Cậu đừng vội kết tội, làm tổn hại đến tình cảm hòa thuận của hai nhà chúng ta”.
Lời nói của Vương Côn hiển nhiên tỏ rõ thái độ với nhà họ Hà, Nhạc Huy không phải người nhà họ Vương, muốn giải quyết thế nào cũng được.
Nghe Vương Côn nói vậy, Trần Ngọc Đình cảm thấy thất vọng, hoàn toàn thất vọng về nhà họ Vương đồng thời cũng thất vọng về người ông ngoại này.