Nghe Hà Lão Hổ nói, Chu Hào thở dài nói:
“Hà gia chủ, tôi rất xin lỗi về chuyện của Thiếu Huy”.
“Bây giờ tôi xét từ góc độ khách quan, không đứng về bên nào thì quả thật là Thiếu Huy đã liên tục khiêu khích anh Nhạc trước, anh Nhạc không nhịn nổi nữa mới bảo sĩ quan huấn luyện Kỳ ra tay dạy dỗ cậu ta”.
“Nếu Hà gia chủ cứ muốn truy cứu đến cùng thì có lẽ hậu quả và kết cục sẽ không tốt đẹp như các ông nghĩ đâu”.
Những lời của Chu Hào rõ ràng là đang cảnh cáo tất cả đám người Hà Lão Hổ. Nếu ông ta muốn đấu đến cùng thì khả năng người xui xẻo sẽ là bọn họ.
Hà Lão Hổ nghe thế bỗng sững sờ tại chỗ, trong lòng thấy vô cùng căm giận và phẫn nộ, nhưng lúc này ông ta cũng không dám manh động.
“Chu Hào, rốt cuộc anh đứng về bên nào?”, Lâm Tử Hùng khó chịu hỏi: “Anh và bọn họ mới biết nhau được bao lâu?”
Chu Hào cũng khó xử, bất lực nói:
“Tử Hùng, cậu đừng trách tôi, tôi cũng chỉ muốn tốt cho mọi người”.
“Nếu có thể hòa giải thì mọi người nên hòa giải đi”.
Lâm Tử Hùng nghe thấy vậy bỗng vô cùng tức giận. Rõ ràng tên Chu Hào này đã có ý làm phản, đứng về phía đám Nhạc Huy rồi.
Mắt hắn di chuyển, đột nhiên nhớ ra một chuyện rất quan trọng, vội hỏi Chu Hào:
“Chu Hào, ông Kỳ Vạn Sơn mà anh nói hiện giờ vẫn đang đảm nhiệm chức vụ trong quân đội à?”
Đáp án cho câu hỏi này rất quan trọng, nếu hiện giờ ông ấy vẫn giữ chức thì những người có mặt ngày hôm nay chắc chắn không thể động vào Nhạc Huy. Nhưng nếu ông ấy đã nghỉ hưu hoặc nghỉ hưu lâu rồi thì dù cho lúc đảm nhiệm chức vụ có giỏi có bản lĩnh như nào cũng chỉ là trong thời gian giữ chức thôi.
Chu Hào nghe thấy thế bỗng sững sờ, hắn cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, trả lời thật:
“Ông ấy đã nghỉ hưu lâu rồi, ông ấy chỉ làm vài tháng với chức vụ tổng sĩ quan huấn luyện ở trong quân đội. Hơn nữa hiện giờ cũng đã có tuổi rồi, chắc đang nhàn rỗi ở nhà đó”.
Vừa dứt lời, Lâm Tử Hùng và Nhâm Hải Đường cùng cười ồ lên.
“Thì ra ông ta đã nghỉ hưu lâu rồi à, với lại chắc ông ta chỉ được mời tới đảm nhiệm chức vụ tổng sĩ quan huấn luyện tạm thời thôi nhỉ”, Lâm Tử Hùng đứng ra, cao giọng nói: “Nói theo ngôn từ hiện giờ của chúng ta thì ông ta chỉ là nhân viên tạm thời thôi, không thể coi là chính thức được”.
“Chu Hào, tôi thấy anh làm quá rồi đó. Hà gia chủ có mỗi một đứa con như thế, anh không cho ông ấy báo thù thì cũng hơi bất hợp lý”, Nhâm Hải Đường cũng đứng bên hùa theo.
Sau khi nghe Lâm Tử Hùng phân tích, Hà Lão Hổ và Vương Côn đều thở phào nhẹ nhõm.
Vốn tưởng rằng Nhạc Huy này có chỗ dựa vững chắc lắm, vòng vo mãi mới biết chỗ dựa này của anh chỉ là nhân viên tạm thời, có năng lực gì chứ? Đừng nói hiện giờ ông ấy không có ở Giang Châu, dù ông ấy ở đây thì có thể ra mặt giúp Nhạc Huy chắc? Khả năng cũng chỉ có thể đánh thôi, mà dù có đánh giỏi như nào thì hiện giờ ông ấy cũng đã già rồi.
Vương Tiểu Nguyệt thấy thế cũng khẽ lắc đầu, không khỏi cảm thấy thất vọng.
Cô ta còn tưởng Nhạc Huy có con át chủ bài đáng gờm nào đó, giờ xem ra con át chủ bài của anh hoàn toàn không thể dọa được những người ở đây.
Vợ chồng Vương Lệ vốn tưởng mình nhìn lầm thằng con rể này, vừa rồi còn hí hửng vì Nhạc Huy có chỗ dựa. Hôm nay rất nhiều gia tộc đều muốn gây sự với Nhạc Huy, bọn họ rất sợ bản thân cũng bị liên lụy.
Giờ thì khả năng họ vẫn sẽ bị liên lụy.
Khi nghe Lâm Tử Hùng và Nhâm Hải Đường nói xong, sắc mặt Chu Hào cũng thay đổi. Hắn do dự vài giây, nhưng vì kính trọng Kỳ Vạn Sơn và Kỳ Phi nên hắn vẫn nói:
“Không phải tôi không cho Hà gia chủ báo thù, chỉ là… nếu hòa giải được, mọi người vẫn nên hòa giải đi”.
“Ông Kỳ Vạn Sơn là nhân vật truyền kỳ trong quân đội chúng tôi, dù có như nào thì địa vị của ông ấy cũng không thấp đâu”.
“Được rồi, Chu Hào!”, Lâm Tử Hùng không nhịn được nên ngắt lời, hắn nhíu mày nói: “Anh khiến mấy anh em chúng tôi buồn quá, anh không đứng về phía
chúng tôi cũng đành, còn nói giúp đám Nhạc Huy. Hà gia chủ vẫn còn ở đây đó, anh bảo người ta nghĩ như nào đây?”
Chu Hào nghe thấy thế cũng không nói nữa, cúi đầu nghĩ ngợi điều gì đó.
Kỳ Phi trông thấy nghĩ nếu cứ để Chu Hào ở đây thì không biết chút nữa hắn sẽ lại nói ra chuyện gì nữa.
“Chu Hào, anh đứng dậy đi”, Kỳ Phi nói với hắn: “Tôi sẽ không nhận anh làm đệ tử đâu, anh cũng không cần nhận tôi làm thầy”.
“Sĩ quan huấn luyện Kỳ…”, Chu Hào ngẩng đầu, vẫn nhìn Kỳ Phi cầu xin.
“Anh biết tối qua anh làm gì không?”, Kỳ Phi lắc đầu, hơi thất vọng nói: “Những kỹ năng mà ông nội tôi truyền lại là để bảo vệ nước nhà. Trách nhiệm của quân nhân cũng chính là bảo vệ đất nước”.
“Nhưng anh thì sao, anh học kỹ năng để đến khoe mẽ giúp bạn bè anh sao?”
“Sĩ quan huấn luyện Kỳ, tôi sai rồi…”, khóe mắt Chu Hào ửng đỏ, hắn thật sự đã hối hận, giống như đứa trẻ bị người lớn răn dạy quở mắng.
Kỳ Phi thở dài nói:
“Bây giờ anh chỉ có thể bắt nạt người bình thường, chứ chẳng xứng làm đệ tử của tôi”.
“Nếu anh thật sự muốn nhận tôi làm thầy thì hãy quay về quân đội rèn luyện cho tốt và lập nên một loạt những thành tích. Sau này anh khá lên thì hãy tới tìm tôi. Bây giờ cút về kiểm điểm lại bản thân cho tôi ngay, đừng có quanh quẩn ở đây!”
“Vâng, sĩ quan huấn luyện Kỳ!”
Chu Hào không chút do dự, sau khi trịnh trọng cúi chào, hắn liền coi những lời của Kỳ Phi như là quân lệnh, xoay người rời đi luôn.
“Cuối cùng thì tên này cũng đi rồi…”, sau khi Chu Hào đi khỏi, Kỳ Phi mới thở phào một hơi.
…
Lúc này ánh mắt đám ông cụ Lâm nhìn Nhạc Huy lại khác hẳn.
Dù ông Kỳ Vạn Sơn đó là tổng sĩ quan tạm thời, nhưng cháu của ông ta lại có thể đích thân bảo vệ sự an toàn cho Nhạc Huy thì chắc hẳn Nhạc Huy này không đơn giản. Quan trọng hơn là đến bây giờ bọn họ vẫn không biết thân phận thật sự của Nhạc Huy là gì, điều này khiến trong lòng mỗi người đều thấy hơi bất an.
Nếu hôm nay bọn họ cho Nhạc Huy về thì sẽ như thả hổ về rừng. Thay vì để anh về rồi dẫn cả một thế lực đằng sau tới trả thù thì chi bằng bây giờ trừ khử luôn.
Hôm nay các gia tộc lớn đều dẫn theo vô số vệ sĩ phục kích ở xung quanh, dù Kỳ Phi có đánh giỏi như nào thì cũng không thể đảm bảo sự an toàn cho Nhạc Huy trước sự vây đánh của biết bao vệ sĩ cấp cao.
“Anh Nhạc, vừa nãy anh làm chúng tôi khiếp sợ một phen, nhưng thực sự anh Kỳ đó không thể bảo vệ nổi anh đâu, anh ta cũng không có bản lĩnh đó để bảo vệ anh”.
Lâm Tử Hùng cười khẩy một tiếng, tay cầm ly trà nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói:
“Hay là anh tung con át chủ bài ra cho chúng tôi mở rộng tầm mắt, biết thân phận thật sự của anh”.
“Nếu có thể khiến chúng tôi sợ thì cũng chẳng sao. Nhưng nếu không khiến chúng tôi sợ, chúng tôi sẽ không lãng phí thời gian với anh đâu. Anh sẽ phải trả giá cho chuyện của Thiếu Huy”.
“Đúng, có nợ phải trả, giết người đền mạng!”, chủ nhiệm Lưu Hỷ Lai đứng sau Lâm Tử Hùng giờ cũng chắp tay sau lưng chính trực nói: “Cậu thanh niên, cậu đánh cậu chủ nhà họ Hà ra nông nỗi đó đã là phạm luật rồi. Trước pháp luật, mọi người đều bình đẳng như nhau, làm sai thì phải trả giá”.
Nhạc Huy lắc đầu, nhìn bọn họ:
“Mọi người đều bình đẳng như nhau? Nếu tối qua người bị đánh gãy hai tay hai chân là tôi, không biết chủ nhiệm Lưu có nói vậy với người nhà họ Hà không?”
“Chủ nhiệm Lưu ở bên ngoài bằng mặt mà không bằng lòng như này không biết cấp trên Trương Trung của ông có biết không?”
Dù Lưu Hỷ Lai là người của Trương Trung, Nhạc Huy cũng chẳng giữ thể diện cho ông ta, vạch trần bộ mặt giả dối của ông ta ngay tại chỗ.