"Chuyện của con bé Trần Ngọc Đình lần này, nhà họ Vương chúng ta lại mắc sai lầm, suýt gây thành tai họa lớn. Lão già như bố đây làm gia chủ, mà cũng không thể bảo vệ công bằng, một chút nữa là đã khiến mấy gia tộc nhà họ Lâm, nhà họ Hà gây chuyện với các con".
"Trong lòng bố cảm thấy rất hổ thẹn, bố xin lỗi".
Vương Côn hối lỗi, đứng trước mặt con cháu nhà họ Vương, gửi lời xin lỗi sâu sắc tới con gái Vương Lệ.
Vương Hạc Niên, Vương Nam, Vương Huyền đứng sau lưng ông ta, ai nấy đều tức tối đỏ mặt.
Có bao giờ bọn họ coi Vương Lệ là người một nhà? Hôm nay yêu cầu Vương Lệ đến tận nhà, nhưng phải cúi đầu xuống xin lỗi, sự sỉ nhục xấu hổ trong lòng trào dâng lên tận óc.
Nhưng không xin lỗi không được, phật sống Nhạc Huy kia vẫn ở ngay đó.
Dù có quan hệ với Trần Ngọc Đình, nên Nhạc Huy sẽ không thể ra tay tàn độc như với Nhâm Hải Đường, nhưng nếu không được anh tha thứ, thì sau này nhà họ Vương ở Giang Kiên sẽ khó mà bước tiếp được.
Dù sao trước khi Ngụy Trường Canh rời đi, còn chẳng chào hỏi gì ông cụ, rõ ràng là ông Ngụy rất không hài lòng với nhà họ Vương.
Bằng không, với sự kiêu ngạo của Vương Côn, sao mà phải hạ thể diện của mình xuống cầu xin đám con cháu, nếu không phải là vì tương lai của nhà họ Vương.
Lúc này Vương Lệ vừa lúng túng, lại vừa kiêu ngạo.
Dù trước đây thái độ bà ta với Nhạc Huy thế nào, nhưng Nhạc Huy vẫn là con rể của bà ta. Nhạc Huy có thể ép nhà họ Vương cúi đầu, nên bà ta rất hài lòng, tuy nhiên bà ta vẫn hổ thẹn, vì lúc trước bà ta đối xử với anh không tốt, thậm chí còn nói nhiều lời khó nghe.
"Chuyện này..., bố, bố nói với con chuyện này không có tác dụng gì, hãy nói với Đình Đình nhà con", Vương Lệ nháy mắt ra hiệu, ánh mắt hướng thẳng Trần Ngọc Đình đang đứng thẫn thờ, mất hồn mất vía ở bên kia.
"Đúng rồi, Ngọc Đình, cháu tới chúc thọ ông ngoại mà ông chưa cảm ơn cháu".
Vương Côn vỗ gáy một cái, quay đầu nhìn Trần Ngọc Đình cười nói.
"Dạ?"
Lúc này Trần Ngọc Đình mới phản ứng lại được, nhìn đám người nhà họ Vương đang mỉm cười có phần khiêm tốn, sau đó nhìn Nhạc Huy đang đứng khoanh tay bên cạnh, cô mới hiểu ra.
Nhà họ Vương đang hi vọng cô đáp lời.
Nhưng sao cô quên được, nhà họ Vương trước đây đối xử với cô và Nhạc Huy như nào. Nhà họ Vương thậm chí còn để mặc cô và Nhạc Huy cho nhà họ Lâm bắt nạt, điều này khiến cô rất đau lòng.
Nhưng mà...
Mẹ cô, Vương Lệ là người nhà họ Vương, cô cũng là người nhà họ Vương, dòng máu nhà họ Vương chảy trong người cô từ trước đến giờ. Mối quan hệ này vĩnh viễn không phai mờ được.
Mà cô biết, Vương Lệ vẫn luôn hướng về gia đình của bà, không thể đoạn tuyệt mối quan hệ với gia đình mình.
Nghĩ đến đây, Trần Ngọc Đình thấy khó xử.
Cô im lặng, đi đến bên cạnh Nhạc Huy, kéo tay anh, không nói lời nào, khéo léo bày ra bộ dạng "anh nói gì em nghe nấy".
Nhạc Huy xoa đầu cô cười:
"Quán mì hôm qua chúng ta đi ăn khá ngon, mà em nói em ăn chưa đủ, hay giờ chúng ta lại ra đấy nhé".
"Vâng, anh nói ăn gì thì em ăn cái đó".
Hai người họ cứ đi sát bên nhau, cùng tiến ra cửa. Kỳ Phi vẫn im lặng hoàn thành trách nhiệm vệ sĩ của mình, đi sau lưng bọn họ.
Mọi người xung quanh không ai dám cản, chỉ có thể khiêm nhường tránh ra. Đám chức cao trọng vọng trong nhà họ Vương đứng đằng sau chỉ biết trơ mắt nhìn hai người với ánh mắt như muốn xuyên thủng.
"Haiz, không cứu vãn được rồi", Vương Côn đứng dậy, hối hận nói: "Muộn rồi, muộn rồi! Cuối cùng nhà họ Vương chúng ta lại bỏ lỡ rồi!"
Nhóm Vương Hạc Niên cũng rất chán nản, mặt như đưa đám.
...
Tiếp theo mới là đến lúc chính thức mở tiệc mừng thọ hôm nay, nhưng buổi tiệc này đã bị làm loạn hoàn toàn.
Có khi đây là sinh nhật đáng xấu hổ nhất đối với Vương Côn, nhiều người đã bỏ về trước khi tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu. Sau khi bắt đầu thì nhiều người đã rời khỏi bàn ăn chỉ sau vài miếng ăn.
"Ông cụ, chúc mừng sinh nhật, chúng tôi có chút chuyện, xin phép đi trước".
"Ông cụ, đột nhiên tôi nhớ ra ở công ty tôi có một