“Cháu à, nếu cháu có thể bỏ ra một trăm triệu nữa để giúp đỡ công việc của chú, vậy đúng là đã giải quyết được mọi vấn đề khó của chú rồi!”
Ngụy Trường Canh kéo ghế đến bên cạnh Nhạc Huy, xúc động ôm vai anh nói, suýt nữa ngồi thẳng lên đùi Nhạc Huy luôn rồi.
“Chú thật sự không nhìn nhầm cháu, hai mươi mấy năm trước, chú còn ở thủ đô làm thư ký cho người khác, lúc đó có dịp ôm cháu. Khi đó cháu còn là một đứa bé, ngày đó chú cảm thấy thằng nhóc cháu nhất định là nhân tài hào kiệt, chắc chắn tương lai là một nhân vật lớn giống ông nội cháu”.
“Tiểu Trương, cậu xem cậu xem, nhìn khắp nước Hoa của chúng ta, làm gì có cậu ấm nào có hào khí như cháu Nhạc của tôi chứ, ha ha ha!”
Trương Trung cười theo, khóe miệng hơi co giật, mặc dù Nhạc Huy vung tay rộng rãi, nhưng Ngụy Trường Canh cũng không cần nịnh nọt người ta như vậy chứ, thiếu chút là ông ta nói Nhạc Huy xương cốt kỳ lạ, thiên phú dị bẩm rồi.
“Đúng, đúng, Nhạc Huy tuổi trẻ, có được giác ngộ này, đúng là trụ cột của đất nước ta, là tấm gương của thế hệ trẻ!”
Cho dù hơi khinh bỉ, nhưng Trương Trung vẫn hùa theo cấp trên nịnh nọt Nhạc Huy.
“Hai chú khen nhầm Nhạc Huy rồi”, Nhạc Huy xua tay, vẫn là bộ dạng đúng chừng mực, nói: “Từ nhỏ ông nội cháu đã dạy, nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì gánh cả thiên hạ, không thể có tiền rồi quên mất gốc, nếu không có sự bảo vệ và giúp đỡ của đất nước, nhà họ Nhạc bọn cháu sao phát triển được đến mức lớn mạnh như thế”.
“Khi đất nước cần, mỗi người trong nhà họ Nhạc bọn cháu đều phải bỏ ra một phần sức lực”.
“Có điều…”, Nhạc Huy chuyển lời lại: “Thật ra cháu cũng có chuyện nhờ vả, cháu định thành lập một hiệp hội, thu hút các nhà doanh nghiệp lớn nhỏ ở các nơi trên toàn quốc gia nhập”.
“Nhưng cháu không hiểu rõ về tình hình ở Giang Kiên, cũng không quen những nhà doanh nghiệp này. Do đó còn phải nhờ chú Ngụy và chú Trương ra mặt, giúp cháu truyền lời cho những nhà doanh nghiệp này, cháu muốn hẹn gặp mặt mọi người”.
“Không biết, chú Ngụy có thể giúp cháu việc này không?”
Hẹn các ông lớn có danh tiếng của cả tỉnh Giang Kiên, chuyện này, chỉ Ngụy Trường Canh và Trương Trung mới có thể làm, người khác không thể làm được. Cũng chỉ có hai nhân vật tầm cỡ này, mới có thể tập hợp tất cả ông lớn có tiếng kia lại.
Chuyến đi Giang Châu này, Nhạc Huy cũng không thể đi không. Trước mắt hiệp hội Huy Hành của anh vẫn trống rỗng, chỉ có một đối tác hợp tác là Tiêu Vân Long, buộc phải mau chóng lớn mạnh, nếu không hiệp hội này cũng chỉ là một nguyện vọng tuyệt đẹp trong tưởng tượng của anh mà thôi.
Lúc trước ở nhà họ Vương, anh không gây phiền phức cho nhà họ Lâm, để bọn họ rời khỏi cũng là suy nghĩ cho phương diện này. Nhà họ Lâm là gia tộc lớn ở tỉnh Giang Kiên, nếu có nhà họ Lâm gia nhập vào thì chắc chắn bên phía Giang Kiên, sẽ đưa ra một quảng cáo miễn phí cho ‘Hiệp hội Huy Hành’.
Nhà họ Lâm đã tiên phong gia nhập rồi, các nhà doanh nghiệp hay gia tộc lớn khác thì sao?
Hơn nữa nhà họ Lâm tất nhiên sẽ gia nhập, hôm nay lúc ở nhà họ Vương, ông cụ Lâm cũng đồng ý với Nhạc Huy, cho dù điều kiện gì, bọn họ cũng sẽ đồng ý với anh.
Nghe Nhạc Huy nói vậy, Ngụy Trường Canh và Trương Trung trố mắt nhìn nhau.
Thật ra với thân phận của bọn họ thì làm chuyện này rất dễ dàng thuận lợi. Nhưng cũng có chỗ bất tiện, suy cho cùng bọn họ cũng là công nhân viên chức, không phải nhà kinh doanh. Quy tắc nội bộ rất nghiêm khắc.
Vì thế hai người hơi do dự.
“Được, chú đồng ý với cháu, cháu giúp đỡ công việc của chú, chú cũng giúp công việc của cháu chút ít!”
Dù có do dự, nhưng Ngụy Trường Canh vẫn dứt khoát nhận lời. Vì một trăm triệu kia của Nhạc Huy nên việc này ông ta cũng buộc phải giúp.
“Tiểu Trương, nhà doanh nghiệp bên Giang Châu do cậu chuyển lời với bọn họ”, Ngụy Trường Canh nhìn Trương Trung, sau đó lại nhìn Nhạc Huy: “Khu vực trực thuộc khác, thì do chú phái người chuyển lời với bọn họ, chỉ cần là nhà doanh nghiệp và gia tộc Top mười hai trong khu vực, chú đều sẽ bảo bọn họ nhanh chóng đến Giang Châu trong hai ngày tới”.
“Cháu à, cháu rất biết suy nghĩ, tuổi còn trẻ mà đã nhìn xa trông rộng như vậy, nếu tương lai nhà họ Nhạc được cháu dẫn dắt, không chừng còn có thể bước lên bậc thang cao hơn nữa”.
Ngụy Trường Canh bật cười nói.
“Vậy thì cảm ơn hai chú rồi!”, Nhạc Huy thấy Ngụy Trường Canh đồng ý, cũng rất vui mừng.
Lần này tập hợp