“Chúc ông sinh nhật vui vẻ”
“Hôm qua gây ra vài chuyện rắc rối, quấy rầy tiệc mừng thọ của ông, cũng không chuẩn bị được quà chúc thọ ông, hôm nay Nhạc Huy xin tạ lỗi”.
Trong sân nhỏ, mọi người thấy Nhạc Huy mang theo một hộp quà nhỏ trong suốt. Bên trong là một quả đào mừng thọ to bằng nắm tay người lớn, làm bằng vàng nguyên chất.
“A, cái này...”
Vương Côn vừa nhìn liền sửng sốt, quả đào mừng thọ này quá to rồi, hơn nữa còn là vàng nguyên chất. Dựa vào kinh nghiệm của ông ta mà nói, giá trị của quả đào mừng thọ này chắc chắn không hề rẻ!
Nghĩ đến thái độ của nhà họ Vương đối với Nhạc Huy lúc trước, Nhạc Huy không chấp nhặt còn tặng cho ông ta món quà mừng thọ quý giá đến vậy, Vương Côn cảm thấy hơi hổ thẹn.
“Nhạc Huy, cháu và Ngọc Đình về đây, đã là giữ thể diện cho nhà họ Vương rồi”.
“Món quà quý giá thế này, ông... sao ông nhận nổi?”
Một người đã trải qua bao sóng gió cuộc đời như Vương Côn, lúc này lại lúng túng như một đứa trẻ, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Ông ngoại, đây là tấm lòng của Nhạc Huy, ông cứ nhận đi ạ”, Trần Ngọc Đình ở bên cạnh mỉm cười, nói.
Thật ra ban đầu cô không đồng ý để Nhạc Huy mua quả đào mừng thọ này bởi vì quá đắt. Giá của nó có khi còn mua được hẳn một căn biệt thự ở đất Giang Châu này.
“Ông à, Ngọc Đình nói đúng đó, đây là tấm lòng của cháu, xin hãy nhận cho”, Nhạc Huy gật đầu nói tiếp: “Những chuyện không vui trước đây hãy quên hết đi. Mọi người đều không chấp nhặt, việc gì phải nghĩ mãi mấy chuyện phiền lòng này”.
Lúc này những người nhà họ Vương có mặt ở đó đều sửng sốt, cảnh tượng hôm qua Nhạc Huy đánh Nhâm Hải Đường tàn phế, còn bắt người nhà họ Lâm phải quỳ xuống vẫn khắc sâu trong tâm trí họ.
Họ tưởng rằng hôm nay Nhạc Huy nghênh ngang kiêu ngạo quay về, không ngờ anh lại thấu tình đạt lý, không hề nhỏ nhen.
Nhất thời, mấy ông chú lớn tuổi, bao gồm cả Vương Hạc Niên đều cảm thấy xấu hổ.
“Được, được, là phúc đức, may mắn của nhà họ Vương chúng ta”, Vương Côn hết sức vui mừng, vội nói: “Hạc Niên, mau nhận quà của cháu rể tặng thay bố, món quà này giúp bố đặt ở đại sảnh, cùng với bài vị của tổ tiên.
“Phì...”, Kỳ Phi đứng sau lưng Nhạc Huy suýt nữa cười ra tiếng, anh ta từng nhìn thấy thờ Bồ Tát, thờ Quan Công, nhưng chưa từng thấy thờ đào mừng thọ.
“Vâng!”, Vương Hạc Niên nhanh chóng tiến lên phía trước, thay ông cụ nhận quà chúc thọ.
Khi nhận lấy chiếc hộp, ông ta xém chút không cầm nổi bởi vì nó quá nặng. Ông ta lập tức hít một hơi, quả đào này xem chừng cũng phải hơn mười cân.
Tính theo giá thị trường hiện giờ, một gram vàng trị giá ba trăm năm mươi tệ, vậy quả đào mừng thọ này, giá trị hơn ba triệu tệ! Có thể mua được hai phần ba trang viên nhà họ Vương rồi!
Vương Hạc Niên run rẩy đi đến chỗ Vương Huyền, Vương Tử Ngang và nói.
“Mau, mang đào mừng thọ của ông vào đại sảnh dâng lên. Cẩn thận đừng làm rơi, giá của nó hơn ba triệu đó!”
Đám người xung quanh nghe Vương Hạc Niên nói, sắc mặt thay đổi dữ dội, mắt mở tròn mắt kinh ngạc.
Một món quà sinh nhật mà hơn ba triệu tệ, rốt cuộc cháu rể này của nhà họ Vương làm nghề gì vậy? Khai thác mỏ vàng à?
“Nhạc Huy, hôm qua cháu và Ngọc Đình chưa ăn cơm đã đi rồi. Nhưng không sao, mấy món ngày hôm qua hôm nay có đủ cả, là chuẩn bị cho hai đứa đấy”.
Sau khi nhận quà mừng thọ, Vương Côn vui mừng khôn xiết, kéo Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đến thẳng phòng ăn. Một đám con cháu nhà họ Vương lũ lượt theo sau.
Tình cảnh này chưa từng xuất hiện trong