“A!”
Gã đàn ông xăm mình chết ngay tại chỗ, mấy cô gái bên cạnh anh Uy nhất thời sợ tới mức hét toáng cả lên, cảnh tượng này thật sự quá tàn bạo.
“Còn không mau cút đi, phụ nữ thì tôi cũng giết!”, Nhạc Huy búng ngón tay, không buồn ngẩng đầu lên mà nói.
“A!”
Lần này, không một cô gái nào dám cười nhạo Nhạc Huy nữa, vẻ mặt người nào người nấy tràn ngập sự kinh hoàng, vội vã bỏ chạy tán loạn, ngay cả cơ thể trần truồng cũng không kịp che chắn lại.
Sắc mặt anh Uy biến đổi, hung hăng đứng lên từ trong bồn tắm, hét lớn:
“Người đâu! Mau tới đây!”
“Rầm rầm!”
Chưa đầy năm giây sau, cửa chính ngay lập tức bị đẩy ra, hơn ba mươi tên đàn em tràn vào ồ ạt như nước lũ.
“Giết sạch mấy kẻ này cho tôi, không tha cho bất kỳ tên nào!”
Anh Uy giơ tay chỉ vào nhóm người Nhạc Huy, không nhiều lời mà trực tiếp hạ lệnh cho đám đàn em ra tay.
Nhóm người Nhạc Huy khí thế dữ tợn, không nói một lời mà ra tay giết người luôn, sợ rằng kẻ thù của Thánh Hoàng sắp phát động tấn công Thánh Hoàng đến nơi rồi.
“Xông lên!”
Một tên gào lên, cả đám người lập tức xông về phía mấy người Nhạc Huy.
Lữ Khuynh Tiêu sợ tới mức trốn ra sau lưng Nhạc Huy, dường như cứ gặp nguy hiểm thì vị trí này vẫn luôn là nơi trú ngụ an toàn nhất.
“Giết hai người góp vui cho bọn chúng”.
Bọn đàn em lần này mạnh hơn nhiều so với đám người ở quán mạt chược, nhưng sắc mặt Nhạc Huy vẫn không thay đổi, anh ngẩng đầu liếc nhìn bọn chúng rồi hạ lệnh cho mấy người Kỳ Phi.
Nhạc Huy không ra tay, Đoàn Thiên Hành thì không thể đánh nhau. Vẫn là mấy người Kỳ Phi, Hắc Long và Kim Võ ra tay.
Thế nhưng ba người họ thôi dường như cũng là quá đủ, họ đồng thời lôi dao ra cầm trong tay, không buồn chớp mắt mà xông thẳng về phía hơn ba mươi tên đàn em kia.
Anh Uy đứng trong bồn tắm, cả người run bần bật. Người của hắn từng người từng người một ngã xuống, hơn ba mươi người vây quanh ba người, vậy mà không thể chạm vào người họ dù chỉ một chút.
“Sao có thể như thế…”
Lúc này, trong lòng anh Uy bắt đầu hoảng sợ, đứng trong bồn tắm run rẩy lẩm bẩm.
Hắn nhìn thấy người của mình không ngừng ngã xuống, kẻ gãy tay kẻ gãy chân.
Cuối cùng, Kim Võ đá bay một người, mạnh mẽ phóng ra con dao găm trong tay, con dao xuyên qua người, ghim hắn vào tường khiến hắn chết ngay tại chỗ.
Kỳ Phi cướp được một con dao dài từ tay chúng, cũng mạnh mẽ vung dao ra. Chỉ một dao đã giết luôn hai người, ghim thẳng bọn chúng chết cứng trên tường.
Sau cùng chỉ còn lại bảy tám người đứng im tại chỗ, cầm dao trong tay run lẩy bẩy và bỏ vũ khí đầu hàng, quỳ xuống trước mặt mấy người Kỳ Phi, cúi lạy không ngừng.
“Khốn kiếp…”
Anh Uy thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy ớn lạnh, hắn cảm thấy nước ấm trong bồn tắm bỗng nhiên trở nên lạnh buốt.
Một cảm giác sợ hãi tột độ lập tức dâng lên trong lòng.
“Anh Uy, sợ rồi sao?”, Nhạc Huy nhìn hắn châm chọc, như cười như không hỏi.
“Cậu…”, anh Uy nghe vậy thì vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không dám tiếp tục nổi giận khiêu khích Nhạc Huy nữa.
Cậu thanh niên trẻ tuổi này rõ ràng quá điên cuồng, còn liều mạng hơn cả bọn họ nên hắn không chọc vào được.
Chỉ thấy anh Uy gật đầu, hoàn toàn nhận thất bại trước Nhạc Huy.
“Vậy dẫn tôi đi gặp người tổng phụ trách của Thánh Hoàng, tôi sẽ tha chết cho anh!”, Nhạc Huy lạnh lùng nói.
Năm phút sau, anh Uy chỉ quấn một chiếc khăn tắm, vừa đủ che mỗi cái mông rồi bước xuống dưới tầng.
Nhìn thấy dáng vẻ anh Uy gần như đang khỏa thân, nhân viên phục vụ dưới tầng đều sững sờ kinh ngạc.
“Anh Uy, anh…”
“Cút!”
Anh Uy gầm lên một tiếng quát nhân viên phục vụ, ngay sau đó quay đầu cung kính nói với Nhạc Huy:
“Cậu Nhạc, mời đi theo tôi”.
Bước ra khỏi cửa, đàn em của anh Uy đã chuẩn bị sẵn xe. Vừa lên xe, tài xế lái thẳng tới câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia nằm ở trung tâm của huyện Tứ Thủy
Câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia là câu lạc bộ cao cấp nhất nhì của huyện Tứ Thủy. Đến nơi này ăn chơi hầu hết toàn là những người vô cùng giàu có.
Mà Thánh Hoàng đã dựa vào thế lực lớn xứng tầm cả huyện Tứ Thủy của mình để bá đạo chiếm cứ chỗ này, dù thế giới bên ngoài có biến động ra sao thì bên trong câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia vẫn luôn chỉ có ăn chơi và nhảy múa suốt ngày đêm.
“Anh Uy…”
Hai mươi bốn nhân viên đón khách đứng thành hai hàng ở cửa ra vào câu lạc bộ giải trí Hoàng Gia, nam nữ đứng đối xứng nhau, tuyệt đối đều là
những anh chàng đẹp trai và những cô gái xinh đẹp.
Rõ ràng địa vị của anh Uy trong Thánh Hoàng cũng không hề thấp, mấy nhân viên đón khách này đều nhận ra hắn. Nhìn thấy hắn chỉ mặc độc một chiếc “váy ngắn” đến, ánh mắt của bọn họ đều hơi khác thường.
Thế nhưng anh Uy và bọn họ căn bản không có cùng đẳng cấp, mặc dù trong lòng cảm thấy kỳ quái nhưng bọn họ cũng không dám nói gì cả.
“Quản lý Hoàng đâu rồi?”
Vừa bước vào cửa, anh Uy đã lớn tiếng gọi.
Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ mặc âu phục, trang điểm đậm bước nhanh đến trước mặt anh Uy.
“Ôi, thì ra là anh Uy đến sao, hôm nay anh là…”
Người phụ nữ quan sát anh Uy từ trên xuống dưới mấy lần, muốn cười nhưng biết tính tình anh Uy nóng nảy nên cô ta lại không dám cười.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta, anh Uy tức tới mức muốn tát luôn cho cô ta một phát ngay tại chỗ. Nhưng mấy người Nhạc Huy đang ở ngay phía sau lưng nên hắn nào dám tùy tiện hành xử như thế.
“Bớt nói nhảm! Tổng giám đốc Triệu đâu! Tổng giám đốc Triệu đang ở chỗ nào? Tôi tìm ông ấy có chuyện gấp!”
Anh Uy sốt ruột như con kiến bò trên chảo nóng, vội vã gào lên.
Bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng tìm được Triệu Vỹ - tổng phụ trách của Thánh Hoàng tại huyện Tứ Thủy, dẫn Nhạc Huy đến trước mặt Triệu Vỹ rồi chuồn trong êm đẹp.
Còn sau đó muốn đánh hay giết Triệu Vỹ thì cũng không phải chuyện liên quan đến hắn. Hắn đã nhận ra bản thân hoàn toàn không thể nhúng tay vào chuyện hôm nay.
“Ồ, tổng giám đốc Triệu đang hát cùng bạn bè trong phòng VIP trên tầng ba. Anh…”
“Được rồi, ông đây biết rồi!”
Anh Uy xua tay, đi thẳng vào thang máy.
Mấy người Nhạc Huy cùng với Lữ Khuynh Tiêu nãy giờ vẫn đi theo không chịu tách ra cũng lập tức theo sát.
“Anh Uy, tổng giám đốc Triệu đã dặn dò, nếu không phải chuyện gì lớn thì tuyệt đối không được làm phiền ông ấy”.
Quản lý Hoàng vẫn hét lên ở phía sau nhưng anh Uy và mấy người Nhạc Huy đã đi vào thang máy và đóng cửa lại.
Chuyện lớn? Bây giờ đâu chỉ là chuyện lớn thôi đâu, rõ ràng là đại họa sắp giáng xuống đầu rồi.
Đi đến tầng ba, anh Uy dẫn đường đưa Nhạc Huy tới thẳng phòng VIP.
Phía ngoài cửa phòng VIP có bốn gã đàn ông lực lưỡng, đầu húi cua, cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt bặm trợn, dữ tợn.
“Đứng lại! Tổng giám đốc Triệu đang chơi cùng bạn bè ở bên trong, không ai được phép vào!”
Anh Uy đang chuẩn bị đẩy cửa bước vào, hai tên vệ sĩ tức thì vươn tay ra ngăn lại.
“Tránh ra, ông đây có việc gấp cần tìm tổng giám đốc Triệu”, anh Uy sốt ruột tới mức giậm chân.
Mấy tên vệ sĩ ngược lại không chịu nể mặt hắn:
“Kể cả chuyện gấp thế nào thì cũng phải đợi tổng giám đốc Triệu chơi xong rồi mới nói”.
Nhạc Huy đi đến bên cạnh anh Uy, cười khẩy nói: “Hắn sẽ chơi xong sớm thôi”.
Sắc mặt bốn tên vệ sĩ đột nhiên thay đổi, đang định đưa tay đẩy ngã Nhạc Huy thì đồng thời đầu của cả bốn đều bị túm lấy.
“Rắc rắc!”
Bốn người ban nãy còn đang sống sờ sờ lúc này đều mềm nhũn ngã phịch xuống đất.
Nhạc Huy phủi tay và nói với anh Uy.
“Anh Uy, đi thông báo với tổng phụ trách của mấy người một tiếng, nói rằng có khách tới thăm”.
Lúc này, anh Uy đã bị dọa cho sợ khiếp vía, máy móc đẩy cửa bước vào bên trong.