“Bây giờ, còn ai không đồng ý đồng ý để tôi kế thừa vị trí thủ lĩnh?”
Ngô Tịnh Vũ đứng trên bục, chắp tay nhìn những lão làng và lãnh đạo cấp cao của Thánh Hoàng đang quỳ dưới sàn.
Nếu như không có Nhạc Huy thì có lẽ mãi mãi hắn không có được cơ hội khiến tất cả mọi người phải cúi đầu trước hắn, được nắm trong tay sự sống chết của tất cả mọi người.
“Lý Hải, hay là ông nói trước đi, ông có đồng ý để tôi kế thừa vị trí của bố tôi không?”
Ngô Tịnh Vũ như cười như không nhìn Lý Hải và hỏi.
Lý Hải quỳ dưới sàn, hai tay ôm đầu, miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn Ngô Tịnh Vũ đang đứng trên bục, nói:
“Tôi…”
“Tôi muốn biết, mấy quân nhân và cảnh sát này… rốt cuộc có phải do cậu gọi đến không? Tại sao lúc nãy người đó lại kính trọng cậu như vậy?”
Ngô Tịnh Vũ cười nói:
“Hình như ông đang hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng tôi có thể trả lời ông”.
“Bọn họ là do tôi gọi tới, không nhìn thấy ẩn ý của đội trưởng Lữ khi hỏi tôi đó sao? Tôi không ngại nói với mấy người, ngày hôm nay mấy người được tự do hay là bị bắt vào tù hoặc là đi xử bắn đều do tôi quyết định hết”.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không khỏi lo lắng hoảng sợ.
Thánh Hoàng vốn xuất thân từ bang phái, đã là bang phái thì chắc chắn đã từng làm không ít chuyện xấu xa.
Dù rằng bây giờ đã được tẩy trắng nhưng vẫn có không ít người ngấm ngầm làm nhiều chuyện buôn bán phi pháp nhằm kiếm lời ở phía sau, mỗi một chuyện đều đáng tội chết.
“Cậu làm như vậy không phải đang hủy hoại cơ nghiệp của bố cậu hay sao?”
“Quân lính và người trong thế giới ngầm không thể cùng tồn tại, cậu làm như vậy thì càng hủy hoại phép tắc. Nếu để những người ở thế giới ngầm biết được Ngô Tịnh Vũ cậu cấu kết với mấy người cảnh sát và quân đội thì cậu cho rằng ở thế giới ngầm còn có chỗ cho cậu dung thân sao? Cho dù cậu có kế thừa vị trí thủ lĩnh đi nữa thì cũng có làm sao?”
Lý Hải cau mày, vẫn cảm thấy hành vi của Ngô Tịnh Vũ là không biết xấu hổ.
Nghe vậy, Ngô Tịnh Vũ cũng thu lại nụ cười, lạnh lùng nói:
“Quy tắc? Mấy thứ quy tắc cũ rích đấy nên thay đổi từ lâu rồi!”
Hai thế lực ngầm lớn chiếm giữ Giang Bắc là Thánh Hoàng và bang Trúc Liên, hiện nay đã bị cấp trên tóm gọn cả lũ. Tôi có thể nói với mấy người, bang Trúc Liên hoàn toàn tiêu rồi, Tống Lập Nhân đã bị bắt, sào huyệt của bọn chúng cũng đều bị bọn tôi quét sạch cả”.
“Hiện giờ, Thánh Hoàng cũng đã lung lay sắp đổ, Thánh Hoàng muốn tiếp tục tồn tại thì phải tẩy trắng triệt để, đổi quy tắc mới!”
“Mà Ngô Tịnh Vũ tôi chính là người lập ra quy tắc mới, mấy người muốn sống cuộc sống như trước đây, muốn được tự do thì bắt đầu từ ngày hôm nay phải tôn trọng tôi, nghe theo mệnh lệnh của tôi. Ngô Tịnh Vũ tôi không phải một người vô tình, trước đây tôi đã bàn bạc với đội trưởng Lữ, ông ta bảo tôi nhất định phải giao vài người ra để ông ta báo cáo công việc”.
“Còn về những người khác thì tôi có thể cho cơ hội. Bởi thế, hôm nay chắc chắn sẽ có người bị tôi giao nộp ra, còn là ai thì do tôi quyết định, mấy người tự xem mà làm”.
Mọi người nghe vậy thì trong lòng lại bồn chồn lo lắng.
Với những hành động ngày hôm nay, xem ra mấy người Ngô Tịnh Vũ đã có âm mưu cả rồi, diệt tận gốc bang Trúc Liên, nắm quyền kiểm soát Thánh Hoàng trong tay.
Hơn nữa hành động của mấy người Ngô Tịnh Vũ đã thành công một nửa, quyền xử phạt tất cả những người ở đây đều nằm trong tay bọn họ.
“Tôi ủng hộ cậu Bảy kế thừa vị trí thủ lĩnh!”
Lúc này, có người đã ý thức được tình thế trước mắt, lập tức đứng dậy biểu quyết.
Có một người đứng dậy thì sẽ có người thứ hai.
“Tôi cũng ủng hộ cậu Bảy!”
“Việc cậu Bảy có thể diệt trừ bang Trúc Liên đã thể hiện được thực lực của cậu ấy, tôi không có ý kiến gì khác về việc cậu Bảy kế thừa vị trí thủ lĩnh!”
“Tôi cũng vậy!”
“Tôi cũng vậy!”
“Kể từ ngày hôm nay, tất cả chúng tôi đều nghe theo sự sắp xếp của thủ lĩnh!”
Những tiếng hô phía dưới cứ nối tiếp nhau cất lên, đầu tiên là một người, tiếp đó là một làn sóng người. Cuối cùng là một làn sóng người nối tiếp một làn sóng người cùng đứng dậy, lớn giọng cung kính gọi Ngô Tịnh Vũ là thủ lĩnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cuối cùng Ngô Tịnh Vũ cũng nở nụ cười.
Ngay cả mười hai người kỳ cựu cũng đã đứng lên một nửa, còn một nửa rõ ràng là vẫn không phục.
Lúc này, Lý Hải cũng đứng dậy, dáng người cao lớn run rẩy, không cam tâm nói:
“Tôi phục rồi, Lý Hải tôi cũng ủng hộ cậu Bảy ngồi lên vị trí thủ lĩnh, sau này tất cả đều do thủ lĩnh làm chủ, tôi xin trung thành đến chết!”
Lý Hải dường như là người đại diện cho mười hai người lão làng, ông ta vừa đứng dậy thì năm người còn lại cũng lần lượt đưa ra những biểu quyết cuối cùng.
“Muộn rồi!”
Lúc này, Nhạc Huy đột nhiên đứng lên, đến bên cạnh Ngô Tịnh Vũ và nói:
“Sáu người các ông rõ ràng là không phục, nếu như giữ mấy người lại, sau này không tránh khỏi việc mấy người các ông bằng mặt mà không bằng lòng”.
Nghe Nhạc Huy nói vậy, trong lòng Ngô Tịnh Vũ đã hiểu. Ý của Nhạc Huy rõ
ràng là muốn giao nộp sáu người do Lý Hải cầm đầu. Đã đến lúc này mà bọn họ còn không phục thì những ngày tháng sau này nhất định sẽ có ý định nổi loạn.
Huống hồ sáu người Lý Hải đều là những người kỳ cựu quan trọng trong Thánh Hoàng, nếu nổi loạn thì nhất định sẽ có rắc rối lớn.
“Ý gì đây? Bọn tôi đều đã biểu quyết cả rồi, mấy người còn muốn cái gì nữa?”
“Rốt cuộc cậu là ai, đây là chuyện nội bộ của Thánh Hoàng chúng tôi, dựa vào đâu mà đến phiên cậu nhúng tay vào?”
Sáu người Lý Hải phẫn nộ nhìn Nhạc Huy.
Lúc này không chỉ có bọn họ, những người khác cũng nghi hoặc nhìn Nhạc Huy. Bọn họ chưa từng gặp Nhạc Huy, không biết Nhạc Huy là ai, nhưng có vẻ như Nhạc Huy rất có tiếng nói, sau khi anh bước lên phía trước thì Ngô Tịnh Vũ rất quy củ lùi ra đứng sau lưng Nhạc Huy.
“Láo xược!”
Ngô Tịnh Vũ phẫn nộ quát mắng:
“Đây là anh Nhạc, anh là quân sư của tôi, cũng là người chỉ dẫn trên đường đời của tôi!”
“Ý của anh Nhạc chính là ý của tôi, từ nay về sau ở Thánh Hoàng, gặp anh Nhạc cũng như gặp tôi!”
Hắn vừa dứt lời, mọi người phía dưới liền hùa theo, tất cả những người khác đều cung kính cúi đầu với Nhạc Huy:
“Anh Nhạc!”
Nhạc Huy xua tay, nhìn mấy người Lý Hải và nói:
“Tôi thấy hình như mấy người vẫn chưa rõ bản thân hiện giờ đang ở trong tình cảnh gì”.
“Đã tới lúc này rồi mà mấy người vẫn còn không phục thì sau này mấy người có thể toàn tâm làm việc cho thủ lĩnh sao?”
“Tôi thấy không cần phải chọn giao nộp ai nữa, giao luôn mấy người bọn ông đi”.
Dứt lời, anh nhìn sang Ngô Tịnh Vũ:
“Tịnh Vũ, gọi đội trưởng Lữ tới đây”.
“Vâng, anh Nhạc”, dù là ở trước mặt những người này, Ngô Tịnh Vũ cũng không hề che giấu sự kính trọng của bản thân đối với Nhạc Huy. Hắn gật đầu rồi bước ra ngoài.
Một lúc sau, Lữ Chính dẫn người tiến vào.
“Đội trưởng Lữ, dẫn mấy người này đi đi”, Ngô Tịnh Vũ chỉ vào mấy người Lý Hải rồi nói: “Còn về chứng cứ phạm tội của bọn họ, tôi sẽ thu thập lại, đến lúc đó sẽ bảo người đến giao nộp cho ông”.
Lữ Chính cười ha ha, nói:
“Được, vậy thì phải phiền đến cậu Ngô rồi”.
Nói xong, Lữ Chính lập tức cho người đi áp giải mấy người Lý Hải.
“Mẹ nó! Ông đây không phục!”
“Mày dựa vào đâu mà bắt tao, Thánh Hoàng là do mấy người bọn tao gây dựng nên, mày là cái thá gì?”
Lý Hải ra sức vùng vẫy, không ngừng mắng chửi Ngô Tịnh Vũ.
Nhưng họ vẫn chưa mắng được mấy câu đã bị mấy cảnh sát đánh ngất.
“Ai còn ầm ĩ, tôi sẽ cho thêm một tội danh dùng bạo lực chống người thi hành luật pháp!”
Lữ Chính lạnh lùng hừ một tiếng, năm người còn lại không dám nói gì nữa, tinh thần suy sụp, sau đó bị lôi ra ngoài.
“Cậu Nhạc, có thể giao Ngô Chí Huân cho tôi được chưa?”, Lữ Chính nhìn Nhạc Huy và hỏi.
Ngô Chí Huân nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, chất vấn Nhạc Huy:
“Anh Nhạc, ông ta có ý gì? Không phải anh nói bỏ qua cho tôi rồi hay sao?”
“Tôi đã làm theo yêu cầu của mấy người rồi, anh không thể đạt được mục đích rồi lại nuốt lời được!”
Nhạc Huy cười nhếch mép, cũng không thèm quay đầu lại, nói:
“Từ đầu tới cuối tôi cũng không định bỏ qua cho anh, anh nghĩ nhiều rồi”.
“Đội trưởng Lữ, ông dẫn hắn đi đi, tôi không muốn nhìn thấy loại cầm thú giết bố này dù chỉ một phút”.
Ngô Chí Huân nghe thấy những lời này thì tức tới mức lăn xuống từ trên xe lăn và chửi rủa:
“Nhạc Huy, tên khốn nhà mày, mày nói lời không giữ lời!”
“Mày chết không yên đâu, ông đây có làm ma cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”
Nhạc Huy cười lớn: “Đợi đến lúc mày làm ma rồi tính tiếp nhé”.
Lúc này, dù Ngô Chí Huân có không cam tâm tới mức nào thì cũng vô dụng. Một người tàn phế như hắn, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, bị đàn em của Lữ Chính lôi ra ngoài một cách vô tình.