Trong một biệt thự sang trọng bình thường ở thành phố Đông An.
Sở dĩ nói là sang trọng bình thường là vì căn biệt thự này không lớn, nhìn từ bên ngoài cũng không sang trọng, chỉ là một căn biệt thự bình thường mà thôi.
Nhưng bên trong biệt thự, bất kể là chậu hoa ở sân hay vật trang trí nhỏ trong phòng khách cũng đều đắt tiền.
Có thể thấy chủ căn biệt thự này cũng không thiếu tiền, hơn nữa cuộc sống rất nho nhã.
Chậu hoa nhỏ đó đều là đồ đã hơi cũ nhưng ông ta vẫn dùng để trồng hoa.
Lúc này trong căn biệt thự, quản gia dẫn một người đàn ông theo sau đi đến khu vườn phía sau biệt thự.
Trong khu vườn, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ ngủ, vô cùng nhãn nhã đang cầm cái kéo tỉa cành lá của hoa trong vườn.
Vừa thấy người đàn ông mặc đồ ngủ này, dù là quản gia hay người đàn ông trung niên đó đều vô cùng cung kính.
“Ông Long, ông chủ Hoắc đến rồi”.
Quản gia cúi người nói.
“Ông Long!”
Dứt lời, người đàn ông trung niên đó cũng bước đến chào người đàn ông mặc đồ ngủ.
“Đến rồi”, người đàn ông mặc đồ ngủ buông kéo xuống, xoay người lại cười nhìn người đàn ông trung niên, sau đó nói với quản gia: “Ông Vương, ông ra ngoài trước đi”.
Quản gia đi ra khỏi vườn hoa.
Lúc này trong vườn hoa chỉ còn lại hai người họ.
Một là ông chủ tập đoàn Long Vũ - người đàn ông mặc đồ ngủ, ông ta tên là Long Vũ, gia chủ nhà họ Long. Ở thành phố Đông An, chỉ cần giậm chân một cái là có thể gây chấn động cho cả thành phố Đông An.
Tập đoàn Long Vũ được đặt theo tên của gia chủ nhà họ Long, nhân vật huyền thoại ở thành phố Đông An – người đã thành lập nên tập đoàn Long Vũ bằng chính đôi bàn tay của mình. Trong mấy năm nay, bằng tài năng, thông minh và cách thức của mình, ông ta đã phát triển tập đoàn Long Vũ thành tập đoàn lớn mạnh, lọt vào Top những doanh nghiệp hàng đầu ở Giang Bắc.
Người còn lại là Hoắc Hải Tôn - ông chủ câu lạc bộ giải trí ngầm ở thành phố Đông An.
Hoắc Hải Tôn có rất nhiều anh em và một công ty bảo vệ, công ty bảo vệ này được xếp vào hàng A. Rất nhiều ngân hàng tư nhân lúc vận chuyển tiền mặt đều yêu cầu công ty bảo vệ của Hoắc Hải Tôn đến phụ trách vận chuyển.
Thế nên Hoắc Hải Tôn có thể hợp tác với Long Vũ cũng không phải không có tên tuổi.
“Ông Long, kế hoạch tiến hành rất thuận lợi. Bây giờ Thánh Hoàng đã lung lay rồi”.
Hoắc Hải Tôn gật đầu nói, không hề che giấu vẻ mặt tự kiêu và vui sướng.
Bất kể là câu lạc bộ Anh Hoàng hay là các nơi khác của Thánh Hoàng đều do ông ta phái người đến đập phá.
Lúc trước, ai dám gây chuyện với Thánh Hoàng chứ? Vậy mà bây giờ Hoắc Hải Tôn lại dám gây chuyện với Thánh Hoàng.
“Ồ? Báo cáo tình hình để tôi xem khả năng của ông chủ Hoắc thế nào”.
Nghe vậy, Long Vũ chỉ cười. Sau khi ngồi xuống, ông ta tự pha cho mình một bình trà và vẫy tay với Hoắc Hải Tôn.
“Vâng, tình hình rất lạc quan. Hai ngày nay, vô số địa bàn của Thánh Hoàng đều bị chúng ta đập phá”.
“Ngay cả câu lạc bộ cuối cùng của chúng cũng bị chúng ta phá, người cũng bị người của tôi đánh bị thương, bây giờ đã đóng cửa rồi”.
Hoắc Hải Tôn phấn khích báo cáo.
“Không tệ!”
Nghe xong, Long Vũ rất hài lòng, gật đầu nói:
“Tiểu Hoắc, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu, trong đám người chỉ có có cậu là người làm việc tốt nhất, hiệu quả cũng cao”.
Ông ta lớn hơn Hoắc Hải Tôn không quá hai tuổi, thậm chí trông có vẻ vẫn còn trẻ hơn Hoắc Hải Tôn. Lúc này xưng hô với Hoắc Hải Tôn như vậy nhưng Hoắc Hải Tôn lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Ông ta cũng rất hưởng thụ lời khen ngợi của Long Vũ. Có thể được Long Vũ tán thưởng, ông ta cảm thấy kích động hơn cả việc đột nhiên có thêm một núi tiền.
Người từng được Long Vũ khen ngợi bây giờ đều phát đạt cả rồi, đã trở thành người nổi tiếng ở Giang Bắc.
“Cảm ơn ông Long đã xem trọng Hoắc Hải Tôn tôi, có thể làm việc cho ông Long là niềm vinh hạnh của tôi!”
Long Vũ bật cười:
“Cậu rất biết nịnh nọt tôi nhưng tôi lại rất vui”.
“Có một câu cậu nói sai rồi, cậu không phải làm việc cho
tôi mà là đang làm cho chính cậu đấy. Ngô Thiên Long của Thánh Hoàng chết rồi, Thánh Hoàng đã không còn là Thánh Hoàng trước kia nữa, năm tháng thay đổi, mọi thứ cũng sẽ đổi thay. Bây giờ thế giới ngầm của thành phố Đông An cần được thay thế bằng một thế lực mới”.
“Người tôi xem trọng nhất chính là Hoắc Hải Tôn cậu”.
Dứt lời Long Vũ hơi vươn cổ ra, cười ẩn ý nói:
“Hoắc Hải Tôn cậu đã đến lúc vực dậy rồi, vậy không phải cậu đã có được lợi ích lớn nhất sao?”
Hoắc Hải Tôn không che giấu được sự kích động, vui vẻ nói:
“Vâng, ông Long nói phải!”
“Dù sau này tôi có ra sao, tôi vẫn sẽ cống hiến hết mình đi theo làm việc cho ông Long”.
Long Vũ xua tay cười nói:
“Mọi chuyện vẫn chưa thể nói chắc được, Thánh Hoàng chưa bị lật đổ ngày nào thì ngày đó cậu chưa thể yên tâm”.
“Dù có thế nào, Thánh Hoàng là đế vương được cả thế giới ngầm thành phố Đông An công nhận. Cho dù bây giờ không bằng lúc trước nhưng nền móng vẫn còn đó, cũng không dễ bị lật đổ như vậy”.
Hoắc Hải Tôn gật đầu:
“Tôi sẽ ghi nhớ lời chỉ bảo của ông Long. Thật ra gần đây chúng tôi cũng âm thầm điều tra rốt cuộc ai đang thao túng đằng sau Thánh Hoàng”.
Nghe vậy, Long Vũ hơi khó hiểu. Ông ta chưa bao giờ hỏi quá nhiều về chuyện của thế giới ngầm, chỉ cần biết kết quả. Nhưng kết quả bây giờ là ông ta muốn để thế lực của Hoắc Hải Tôn thay thế Thánh Hoàng.
Còn Thánh Hoàng do ai thao túng, ông ta không rõ.
“Nghe nói là con trai út của Ngô Thiên Long đang phụ trách Thánh Hoàng, lẽ nào không phải sao?”, Long Vũ hỏi.
Hoắc Hải Tôn lắc đầu, cười nói:
“Ông Long không biết rồi, con trai út Ngô Tịnh Vũ của Ngô Thiên Long là đứa không có năng lực nhất trong Thánh Hoàng. Trong nhà họ Ngô, cậu ta chỉ là một đứa con riêng, mẹ cậu ta là gái điếm. Ông nói xem, người có xuất thân như vậy có thể làm nên được tiền đồ gì ở Thánh Hoàng?”
Long Vũ suy tư gật đầu, nói:
“Rất khó ra mặt, tôi nghe nói con trai cả của Ngô Thiên Long rất có tiền đồ, tại sao cuối cùng Thánh Hoàng này lọt vào tay một đứa con riêng? Lẽ nào Ngô Thiên Long lại thiên vị đứa con riêng này à?”
Hoắc Hải Tôn cười nói:
“Thật ra Ngô Thiên Long vẫn luôn xem trọng con trai cả, không yêu thương gì đứa con út”.
“Người trong Thánh Hoàng đều biết, chỉ là sau đó không biết tại sao Thánh Hoàng lại lọt vào tay đứa con riêng. Hơn nữa con trai cả của Ngô Thiên Long và con trai thứ tư đều đã bị bắt, đứa con riêng đang nắm quyền Thánh Hoàng. Bọn tôi hoài nghi đằng sau đó còn có người đang khống chế Thánh Hoàng, khống chế Ngô Tịnh Vũ”.
Nghe ông ta nói vậy, Long Vũ không khỏi nhíu mày:
“Xem ra người có thể đứng đằng sau Ngô Tịnh Vũ nắm quyền ở Thánh Hoàng không đơn giản”.
Hoắc Hải Tôn lắc đầu, tự tin nói:
“Dù cậu ta không đơn giản cũng không thể vượt qua được sóng gió lớn gì. Bây giờ thế lực mấy nhà chúng ta bắt tay lại với nhau, phía sau còn có ông Long làm chỗ dựa, dù cậu ta có ba đầu sáu tay thì liệu có thể là đối thủ của chúng ta sao?”
“Hai ngày nay chúng ta liên tục đập phá nhiều địa bàn của Thánh Hoàng như vậy mà chúng không dám phản đòn gì, ngay cả đánh rắm cũng không dám nữa”.
Long Vũ gật đầu nói:
“Nhanh lên, tôi cho các cậu nhiều nhất nửa tháng để đánh bại Thánh Hoàng”.