Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Đừng bứt dây động rừng


trước sau

“Ông Long, không thể coi thường Nhạc Huy được. Anh ta dám dùng thuốc nổ để uy hiếp chúng tôi, chứng tỏ tên này là người làm được việc lớn”.

“Anh ta sẽ không dễ dàng nhượng bộ ai nên anh ta tạm thời không đánh trả thì chắc chắn là đang tính toán âm mưu gì đó!”

Ngô Thắng kích động nói.

Hoắc Hải Tôn không hề để tâm, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói:

“Dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một kẻ liều lĩnh thôi”.

“Bất cứ âm mưu nào thì cũng phải có đủ thực lực để chống đỡ. Khủng hoảng mà Thánh Hoàng hôm nay phải đối mặt không chỉ là những thế lực lớn nhỏ như chúng ta, mà còn có nhân vật lớn như ông Long đây. Bắt kể cậu ta có âm mưu gì thì cũng không phải là đối thủ của chúng ta”.

Thấy Hoắc Hải Tôn không vui, Ngô Thắng vội vàng sửa lại lời nói:

“Đúng, đúng, ông chủ Hoắc nói đúng. Có hai vị ở đây, đương nhiên Nhạc Huy không thể làm nên trò trống gì”.

“Nhưng tôi sợ anh ta sẽ làm gì đó khiến hai vị tổn thất nặng nề. Đến lúc đó cho dù Thánh Hoàng rơi vào tay hai vị thì cũng đã đầy khuyết điểm”.

Long Vũ gật đầu nói:

“Ngô Thắng nói đúng, không thể coi thường Nhạc Huy”.

“Cho dù với thực lực hiện tại, chúng ta hoàn toàn có thể trấn áp cậu ta nhưng với kẻ liều mạng như cậu ta, cho dù đánh chết thì cũng có thể cắn đứt một miếng thịt của cậu. Vì vậy, nhất định phải cẩn thận, để cậu ta cắn đứt một miếng thịt thì sẽ đau đấy”.

“Tiểu Hoắc, gần đây cậu cũng nên chú ý, không được để Nhạc Huy nắm được điểm yếu nào. Nói với các anh em, làm gì cũng phải cẩn thận”.

Hoắc Hải Tôn vội vàng gật đầu: “Tôi biết rồi, thưa ông Long”.

“Còn hai cậu Ngô nữa”, Long Vũ nhìn hai anh em Ngô Thắng: “Hai người các cậu cũng coi như là con cháu của tôi, làm việc cùng tôi thì tôi sẽ không đối xử tệ với các cậu. Thánh Hoàng đã không còn là Thánh Hoàng của thời Ngô Thiên Long nữa, vì vậy các cậu phải chấp nhận chuyện Thánh Hoàng đổi chủ”.

“Đợi đến lúc ông chủ Hoắc tiếp quản Thánh Hoàng thì hai cậu sẽ làm việc cho ông ấy. Tôi có thể đảm bảo rằng ông chủ Hoắc sẽ không đối xử tệ với hai cậu, Long Vũ tôi càng không để hai cậu chịu thiệt”.

“Nhưng trước tiên, hai người các cậu phải trung thành làm việc cho tôi”.

Nghe Long Vũ nói vậy, hai anh em rất kích động. Hai người họ không muốn làm việc cho Nhạc Huy từ lâu rồi, nếu có thể đi theo Long Vũ và được Long Vũ đánh giá cao thì con đường sau này của bọn họ sẽ rộng mở, thậm chí còn hơn cả cả lúc Ngô Thiên Long còn sống.

“Ông Long yên tâm, vốn dĩ hai người chúng tôi đã bất mãn với Nhạc Huy. Nếu có thể làm việc cho nhân vật hùng dũng như ông thì cho dù phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng chúng tôi cũng không từ!”

Hai anh em vội vàng thể hiện lòng trung thành của mình với chủ nhân mới.

“Tốt lắm! Tôi rất vừa lòng với hai thanh niên trẻ như các cậu!”

Long Vũ hài lòng gật đầu, trên mặt nở nụ cười xảo trá.

...

“Cậu Nhạc, tôi đã điều tra rõ rồi, ngôi biệt thự đó là nơi ở của chủ tịch tập đoàn Long Vũ”.

“Người đàn ông trung niên kia tên là Hoắc Hải Tôn, công ty của ông ta là một công ty bảo vệ hạng A. Tôi nghĩ hành động phá hoại gần đây chắc chắn có liên quan đến Hoắc Hải Tôn”.

Hắc Long đã trở về, giao hết ảnh tự chụp cho Nhạc Huy.

Nhạc Huy cầm tấm ảnh, nghe báo cáo của Hắc Long, cười khẩy nói:

“Long Vũ là nhân vật lớn ở thành phố Đông An, xem ra người đứng sau chính là ông ta”.

“Không ngờ hai anh em Ngô Thắng và Ngô Lượng lại phản bội nhanh như vậy, chớp mắt một cái đã nhận chủ nhân mới rồi”.

Hắc Long tức giận nói:

“Cậu Nhạc, có cần tôi trực tiếp đi xử hai anh em bọn chúng không?”

Nhạc Huy lắc đầu, không đồng ý cách làm này của Hắc Long.

“Tại sao chứ? Hai kẻ đó đã làm phản rồi, vả lại Long Vũ chắc chắn sẽ bảo bọn chúng trở về làm nội gián, thu thập chứng cứ tội phạm của Thánh Hoàng. Bây giờ chúng ta vẫn chưa tẩy trắng hoàn toàn Thánh Hoàng, mà hai tên đó lại là người trong nội bộ, nên chắc chắn nắm rõ chuyện làm ăn, như vậy thật nguy hiểm!”

Hắc Long khuyên nhủ.

“Bây giờ xử lý bọn họ là bứt dây động rừng”, Nhạc Huy lắc đầu nói: “Trước mắt chúng
ta không thể đối đầu với Long Vũ và Hoắc Hải Tôn được. Đám người ở Thánh Hoàng quá vô dụng, nếu tôi chỉ dựa vào mấy người để đối đầu với bọn họ thì chẳng khác gì là châu chấu đá xe”.

“Long Vũ này không yếu hơn ba gia tộc lớn, cũng không dễ đối phó. Các anh là người mà tôi tin tưởng nhất, tôi không thể để các anh liều mạng được. Chúng ta cứ nhẫn nhịn trước đã, đợi Kỳ Phi huấn luyện xong, chúng ta lại bắt đầu phản công”.

“Ngoài ra, anh hãy bố trí người theo dõi hai anh em Ngô Thắng và Ngô Lượng. Khi nào bọn chúng thu thập được chứng cứ muốn đến gặp Long Vũ thì hãy khống chế bọn chúng. Nếu tạm thời bọn chúng không gặp mặt Long Vũ thì không cần động đến bọn chúng”.

“Hiện tại chúng ta vẫn chưa toàn hoàn có được lòng tin của người trong Thánh Hoàng, nội bộ Thánh Hoàng cũng rất hỗn loạn. Nếu lúc này giết chết Ngô Thắng và Ngô Lượng thì người của Thánh Hoàng sẽ nghĩ chúng ta là bạo chúa, có thể sẽ dẫn đến bạo động, như vậy sẽ càng thêm rắc rối”.

Nghe Nhạc Huy nói vậy, Hắc Long cũng có vẻ đang suy ngẫm gì đó, gật đầu đáp:

“Vâng, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ sắp xếp người giám sát họ ngay”.

“Đi đi”, Nhạc Huy nói xong, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi tiếp: “À phải rồi, sao hai ngày nay không thấy Thiên Hành, cậu ấy đi đâu rồi?”

Hắc Long ngẩn người nói:

“Cậu chưa biết sao? Cậu Đoàn cũng đang tham gia huấn luyện”.

Nghe thấy vậy, Nhạc Huy liền bật cười:

“Cậu ấy cũng tham gia huấn luyện sao? Người không bao giờ đi bộ như cậu ấy mà cũng đến trại huấn luyện à? Bình thường tôi bảo cậu ấy đi bộ, rèn luyện sức khỏe một lúc cậu ấy còn không chịu. Cậu ấy không sợ chết ở chỗ Kỳ Phi ư?”

Hắc Long cười nói:

“Có lẽ cậu Đoàn nghĩ thông rồi, giống như cậu Kỳ nói, vũ khí lợi hại nhất chính là sức khỏe. Cho dù có vũ khí tốt đến đâu thì cũng không thể bằng chính bản thân mình”.

Nhạc Huy gật đầu, cười nói:

“Như vậy cũng tốt”.

...

Lúc này trong ngôi trường bị bỏ hoang.

Những người được bí mật tập hợp đến đây đều đang trải qua quá trình huấn luyện quỷ quái. Thực ra lần huấn luyện này cũng không được coi là quá đáng sợ, nhưng đối với người bình thường mà nói thì cũng đã đủ đáng sợ rồi.

Nhất là Kỳ Phi không cho bọn họ có cơ hội để thở, ngã xuống liền đá, bắt họ tiếp tục huấn luyện.

Người khiến người khác bất ngờ nhất là Đoàn Thiên Hành, bình thường anh ta trói gà cũng không chặt, vậy mà cũng đã kiên trì được mấy ngày.

Lúc này, anh ta rơi từ trên cao xuống đầm lầy, cả người ngâm trong bùn đất. Lúc anh ta sắp ngạt thở, ngoi lên thở gấp thì Kỳ Phi liền xông đến đá vào mông anh ta và quát lớn:

“Cậu là tên vô dụng à? Còn không mau cút lên làm lại đi”.

“Chết tiệt! Sắp chết đến nơi rồi!”

Đoàn Thiên Hành cũng nổi giận, quay đầu trừng mắt với Kỳ Phi:

“Mẹ kiếp, tôi chịu không nổi nữa, anh đừng biến thái như vậy được không?”

Kỳ Phi cười khẩy:

“Tôi đâu có ép cậu tham gia, là tự cậu muốn tham gia đấy chứ”.

“Tôi nói rồi, ai rút lui tôi sẽ băm vằm người đó, cậu cũng vậy! Nếu còn không cút lên thì ông đây băm cậu ngay đấy!”

“Mẹ nó!”, Đoàn Thiên Hành thấy Kỳ Phi cầm dao lên liền thay đổi sắc mặt, nhanh chóng bỏ chạy.

Kỳ Phi đứng đó, nhìn theo bóng lưng đang chạy của Đoàn Thiên Hành, liền bật cười:

“Ha ha, nếu Nhạc Huy cũng tới tham gia thì tốt quá...”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện