“Còn anh, Lý Hạo Dương!”
Sỉ nhục người nhà họ Liễu xong, Nhạc Huy cuối cùng ‘chĩa họng súng’ về phía Lý Hạo Dương.
Lý Hạo Dương run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, xin tha thứ:
“Anh Nhạc, tôi không dám có ý đồ gì với Nhược Hà nữa!”
“Anh tha cả nhà chúng tôi đi!”
Hắn rất sợ hãi, sợ đến cực độ, sợ Nhạc Huy hủy hoại cả nhà hắn.
“Buông tha cả nhà các anh? Anh coi tôi là kẻ sát nhân điên cuồng sao?”, Nhạc Huy cười khẩy, nói tiếp: “Nhưng anh đã tát Nhược Hà hai cái”.
Nói xong, Nhạc Huy nói với đội trưởng Lưu:
“Đội trưởng Lưu, đánh tàn phế tay phải của anh ta”.
Vừa dứt lời, đám khách mời đồng loạt lùi về sau vài bước, bọn họ đã có thể đoán trước cảnh tượng đáng sợ tiếp theo là gì, có người che mắt, thậm chí quay đầu không dám nhìn.
Đúng như dự đoán, đội trưởng Lưu gật đầu, lao về phía Lý Hạo Dương.
“Không! Đừng! Anh không thể phế tay phải của tôi!”
Lý Hạo Dương sợ hãi hét lớn.
Nhưng lời cầu xin của hắn rõ ràng rất yếu ớt, đội trưởng Lưu bước đến bẻ gãy tay phải của hắn, giống như bẻ gãy một cây gậy.
Tiếng hét thảm thiết đột nhiên vang lên không ngừng, người ngoài khách sạn không thể ngờ rằng, trong bữa tiệc cưới lại xảy ra cảnh tượng tàn khốc như vậy.
Các khách mời sợ đến mức toàn thân run lẩy bẩy, lông tóc dựng thẳng đứng, ngay cả Liễu Nhược Hà cũng không thể tiếp tục nhìn nữa.
“Đừng đối xử với con trai tôi như vậy, xin các người đừng như vậy, buông tha cho nó đi!”
Vương Thục Phân và Lý Tùng bật khóc, xông đến cứu Lý Hạo Dương, nhưng bọn họ vừa đứng dậy liền bị mấy người bảo vệ khác đá quỳ xuống lại.
Đội trưởng Lưu giày vò Lý Hạo Dương mười mấy giây, hoàn toàn phế bỏ tay phải của hắn mới dừng tay. Đương nhiên Lý Hạo Dương không chịu nổi sự giày vò này, hắn ngất xỉu tại chỗ.
“Thiên Hành, tôi muốn ba công ty của Lý Hạo Dương phá sản trong vòng bảy ngày”.
Lúc này, Nhạc Huy lại nói.
Đoàn Thiên Hành nghe vậy liền cười nói:
“Đại ca, anh xem trọng Lý Hạo Dương quá rồi đấy. Công ty chúng ta nhiều nhân tài như vậy, nhiều nhất ba ngày đã có thể làm công ty anh ta phá sản”.
Nhạc Huy gật đầu, nhìn các vị khách mời nói:
“Hôm nay vô tình làm mọi người hốt hoảng, thật sự là có người làm việc quá đáng, ép tôi phải như vậy”.
“Tôi xin lỗi mọi người ở đây, tôi sẽ rời đi ngay lập tức”.
Nói xong, Nhạc Huy kéo tay Liễu Nhược Hà, nghênh ngang dắt cô ra khỏi sảnh tiệc giữa sự vây quanh của nhóm người Đoàn Thiên Hành.
Tất cả khách mời chủ động nhường một lối đi rộng rãi cho anh, không ai dám ngăn cản.
…
Liễu Nhược Hà vẫn đang mặc váy cưới từ trong khách sạn bước ra, Nhạc Huy nói cảm ơn với nhóm người Đoàn Thiên Hành, sau đó bảo bọn họ về công ty trước.
Lúc lái xe, một mình Nhạc Huy đưa Liễu Nhược Hà về nhà mình.
Nhìn thấy căn biệt thư rộng lớn trước mặt, Liễu Nhược Hà hoàn toàn kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi nhìn Nhạc Huy:
“Đây là… nhà… nhà của anh sao?”
Cô ngạc nhiên đến nỗi nói năng không lưu loát.
Nhạc Huy cười gượng nói:
“Cũng không được coi là nhà, một người thì đâu phải là nhà”.
“Ban đầu anh mua căn này để sửa sang lại, chuẩn bị cho em một sự bất ngờ. Nhưng kế hoạch mãi mãi không đuổi kịp sự thay đổi, vẫn chưa kịp cho em bất ngờ thì chúng ta ly hôn”.
Liễu Nhược Hà không khỏi cảm thấy áy náy khi nghe anh nói vậy, đồng thời cũng rất hối hận. Bây giờ trong lòng cô rất phức tạp, thậm chí không suy nghĩ được gì.
“Thôi vậy, đừng nói chuyện này nữa, chúng ta vào nhà đi”.
“Bây giờ em được coi là hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Liễu và bố mẹ em rồi, nhất thời không tìm được chỗ ở. Nơi này rộng, em tùy ý chọn phòng đi”.
Nhạc Huy dẫn Liễu Nhược Hà đi vào bên trong biệt thự lớn.
Liễu Nhược Hà mơ màng bước vào ngôi biệt thự lộng lẫy, nhìn kết cấu công trình và cách bài trí sang trọng trong biệt thự, cảm thấy hết sức kinh ngạc. Cô hoàn toàn không dám tưởng tượng, căn biệt thự này là của Nhạc Huy, giống như bây giờ cô vẫn không thể chấp nhận thân phận thật sự của anh.
Trên thực tế, cô cũng không biết thân phận thật sự của Nhạc Huy là gì.
Thấy Liễu Nhược Hà hơi mất tự nhiên, Nhạc Huy kéo cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách và cười nói:
“Em không cần ngại, chúng ta tốt xấu gì cũng từng là vợ chồng, không phải người xa lạ”.
Mặc dù cười, nhưng câu nói này chứa đựng nỗi đau buồn của Nhạc Huy.
Tâm
trạng Liễu Nhược Hà cũng vậy, bọn họ phải đối mặt với sự thật, rằng hai người đã ly hôn.
“Mặc dù em đã biết địa vị thân phận của anh, nhưng cứ đối xử với anh như trước đây là được”, Nhạc Huy nói: “Anh cũng không thể cố làm ra vẻ trước mặt em, vừa nãy anh cứng đầu trong khách sạn như vậy chỉ vì muốn trút giận thay em thôi”.
Liễu Nhược Hà gật đầu, cảm động nhìn Nhạc Huy:
“Em biết rồi, hôm nay cảm ơn anh”.
“Nếu không phải anh, có khả năng em thật sự bị bọn họ ép gả cho Lý Hạo Dương rồi. Em hoàn toàn không ngờ anh sẽ đến cứu em, anh… nghe Tiểu Linh nói qua điện thoại sao?”
Nhạc Huy gật đầu:
“Đúng vậy, anh nhận điện thoại của cô ấy xong nên chạy đến khách sạn ngay, trước đó anh thật sự đã biết tin em sắp kết hôn”.
“Nhưng anh không biết em bị cưỡng ép, cộng với việc em tự nói là em sắp kết hôn với Lý Hạo Dương ở nhà hàng Vân Đỉnh lần trước, vả lại lúc đó em cũng không thể hiện rằng em không muốn gả cho anh ta”.
Liễu Nhược Hà nghe xong, hốc mắt ửng đỏ nói:
“Thật ra lần đó em đã từ chối việc đính hôn với Lý Hạo Dương, bố mẹ của Lý Hạo Dương và mẹ em ép buộc em”.
“Sau đó em bỏ chạy khỏi nhà hàng, vừa đúng lúc gặp anh, lúc đó em chỉ muốn chọc giận anh nên mới đồng ý đính hôn với anh ta, em cũng rất hối hận, nhưng không kịp hủy bỏ đám cưới”.
Nghe thấy vậy, Nhạc Huy đột nhiên cau mày, không khỏi quở trách:
“Sao em ngốc vậy!”
“Cho dù muốn chọc tức anh, em cũng không nên lấy hạnh phúc của bản thân mình ra đùa giỡn!”
Liễu Nhược Hà bắt đầu khóc nức nở nói:
“Em biết em rất ngốc, em vô dụng, nếu không thì đã không bị bọn họ kiểm soát mọi chuyện mà không phản kháng”.
Thấy Liễu Nhược Hà òa khóc, Nhạc Huy đột nhiên mềm lòng, nói với giọng điệu nhẹ nhàng:
“Được rồi, chúng ta không nhắc đến chuyện trước đây nữa”.
“Bây giờ em đã thoát khỏi nhà họ Liễu, bất luận sau này em có quay về hay không thì người nhà họ Liễu cũng không dám ức hiếp em nữa”.
“Con đường tương lai của em vẫn rất dài, có thể bắt đầu cuộc sống mới, nhưng bất kể ở đâu thì em cũng phải mạnh mẽ, không thể để người khác ức hiếp em, đặc biệt là mẹ em!”
“Về phía công ty của em, anh sẽ cho người đi cảnh cáo người nhà họ Liễu, sẽ không để bọn họ lợi dụng em”.
Lúc này Liễu Nhược Hà rất đáng thương khiến người ta đau lòng.
Cô gật đầu, cơ thể mảnh khảnh khẽ run lên, khóc nức nở một hồi mà không nói gì.
Bầu không khí trong phòng khách rộng lớn đột nhiên hơi ngột ngạt và ngượng ngùng. Một lúc lâu sau, Liễu Nhược Hà mới mở lời:
“Anh không có gì muốn nói với em sao, thân phận thật sự của anh là gì? Tại sao Đoàn Thiên Hành gọi anh là đại ca?”
Nhạc Huy nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy lúc này cũng không cần che giấu thân phận thật sự của anh với Liễu Nhược Hà nữa.
“Em biết nhà họ Nhạc ở thủ đô không?”, Nhạc Huy nhìn cô, hỏi.
Liễu Nhược Hà vô thức gật đầu, sau đó đột nhiên sững sờ, kinh ngạc nhìn Nhạc Huy:
“Anh không phải là…”
Không đợi cô nói xong, Nhạc Huy gật đầu:
“Không sai, anh là người của nhà họ Nhạc ở thủ đô”.
“Đoàn Thiên Hùng là bố anh!”