Kế hoạch Nhạc Thiên Hùng giả chết đúng là do Nhạc Huy nghĩ ra.
Lần trước Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như đến Sở Châu để thăm Nhạc Huy, Nhạc Thiên Hùng đã nói với Nhạc Huy về những rắc rối bên trong và bên ngoài của nhà họ Nhạc. Người của ba gia tộc lớn đã lăm le muốn chiếm nhà họ Nhạc từ lâu, có rất nhiều người đều đang giở trò sau lưng với mục đích tiêu diệt nhà họ Nhạc.
Còn người trong nhà họ Nhạc không đồng nhất ý kiến, mỗi người đều chỉ quan tâm đến bản thân. Không bí mật tranh giành, thì dùng quyền lực để có lợi ích cá nhân, điều khiến Nhạc Thiên Hùng ớn lạnh hơn cả là ông ấy phát hiện ra có người trong nhà họ Nhạc thông đồng với ba gia tộc lớn, âm mưu muốn chiếm được nhiều thứ hơn.
Nhạc Thiên Hùng đã nghi ngờ rất nhiều người, nhưng ông ấy lại không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh ai là kẻ phản bội.
Vì thế, đêm trước khi Nhạc Thiên Hùng rời khỏi Sở Châu, Nhạc Huy đã giúp ông ấy nghĩ ra một cách để giải quyết triệt để những vấn đề này. Đó là giả chết, không những có thể nhìn rõ được lòng người, khiến cho kẻ phản bội lộ diện, mà còn khiến người của ba gia tộc lớn kia lộ ra cái đuôi cáo của bọn họ.
“Chết tiệt! Bố... sao chớp mắt một cái mà bố đã bán đứng con rồi!”
Nhạc Huy lập tức trợn tròn mắt khi nghe Nhạc Thiên Hùng nói vậy.
An Nhã nghe thấy thế liền giận dữ xông lên, đá vào mông Nhạc Huy một cái, tức giận mắng:
"Đi chết đi, em có biết chị đau lòng thế nào không, chị còn tưởng bố mất thật rồi, em và bố đều lừa gạt chị!”
Nhạc Huy bị đá một cái cũng biết bản thân mình có lỗi, vội vàng giữ chặt lấy An Nhã, khẽ khuyên cô ấy:
“Chị An Nhã, em sai rồi, về nhà em sẽ giải thích rõ ràng với chị”.
“Chúng ta để bố giải quyết chuyện quan trọng trước đã”.
Lúc này, Nhạc Chính Sơn run rẩy nhìn Nhạc Thiên Hùng và nói:
“Thiên Hùng, cậu vẫn chưa chết, thằng nhóc cậu cũng quá đáng lắm”.
“Mấy người bọn tôi đều có tuổi rồi, lại còn bị cậu dọa thành cái bộ dạng này”.
Nhạc Thiên Hùng đi về phía trước vài bước, chắp tay phía sau và nói:
“Thật sự xin lỗi mấy chú, đúng là tôi không nên lừa gạt các chú”.
"Nhưng tôi cũng hết cách rồi, tôi là gia chủ của cái nhà này cũng đã được hai năm, vẫn luôn nỗ lực làm tròn nghĩa vụ của mình, tự nhận mình không hề có lỗi với bất kỳ ai trong nhà họ Nhạc, nhưng khi tôi ngồi vào vị trí gia chủ, thì có những người trong nhà họ Nhạc của chúng ta công khai cạnh tranh với nhau, thậm chí còn thông đồng với người ngoài, mưu đồ chiếm đoạt tài sản nhà họ Nhạc!”
"Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, mấy công ty lớn ở thủ đô của chúng ta, bao gồm một vài công ty nhỏ trên khắp đất nước đã thua lỗ nặng nề. Tất cả các khoản lỗ cộng lại đã vượt quá tám trăm triệu, các người có biết tất cả tám trăm triệu này đã đi đâu không?”
Ngay khi những lời này nói ra, sắc mặt của Nhạc Chính Sơn và mọi người của nhà họ Nhạc đều thay đổi rõ rệt, cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Hai năm lỗ tám trăm triệu là có nghĩa gì? Những gia tộc nhỏ khác chắc không kiếm được nổi một trăm triệu trong vòng một năm.
"Bởi vì bên trong và bên ngoài đều hỗn loạn nên tôi không thể không làm như vậy, có như thế mới lôi được kẻ phản bội ra ngoài ánh sáng! Hơn nữa cũng khiến cho người của ba gia tộc lớn kia hoảng loạn, để bọn họ biết thủ đoạn của Nhạc Thiên Hùng tôi, dù họ có nhàn rỗi quá mức cũng đừng nhăm nhe tài sản nhà họ Nhạc của tôi!"
Nhạc Thiên Hùng hùng hồn nói, ông ấy xứng đáng làm gia chủ của nhà họ Nhạc, mọi cử chỉ đều mang theo những khí chất mạnh mẽ.
"Haiz!"
Lúc này Nhạc Chính Sơn cũng thở dài, không còn gì để nói.
Bây giờ tên phản bội Nhạc Đức cũng đã bị bắt, Nhạc Đức đã khiến nhà họ Nhạc thiệt hại tám trăm triệu tệ chỉ trong hai năm. Nếu ông cụ nhà họ Nhạc còn sống, e rằng Nhạc Đức đã bị ông cụ đánh chết luôn rồi.
"Hơn nữa nếu tôi không làm như vậy, thì tôi thật sự không biết người nhà họ Nhạc đã đối xử với người nhà của tôi như thế nào!"
Sắc mặt của Nhạc Thiên Hùng dần trở nên lạnh lùng, ông ấy liếc nhìn mọi người rồi hừ một tiếng:
"Tối qua, tôi nằm trong quan tài đã nghe thấy rất rõ cuộc họp của các người. Nhạc Thiên Hùng tôi còn phải tự hỏi bản thân rằng có đối xử tệ với các người hay không, còn các người thì sao? Sau khi tôi chết, các người đối xử với vợ và con gái của tôi như thế nào? Đối xử với con trai Nhạc Huy của tôi ra sao?”
"Ngoại trừ gia đình chú năm ra, thì không một ai giúp đỡ bọn họ, không ai nói thay cho bọn họ! Con trai của tôi sắp bị đuổi ra khỏi gia tộc, nhưng các người không ai giúp nó cầu xin một lời, các người thật sự đã khiến Nhạc Thiên Hùng tôi thất vọng!”
Giọng điệu của Nhạc Thiên Hùng càng lúc càng tức giận, mọi người trong nhà họ Nhạc lập tức run lẩy bẩy, tất cả đều xấu hổ cúi đầu xuống.
Vừa nãy còn có người muốn biện minh, nhưng tối qua
Nhạc Thiên Hùng nằm trong quan tài đã nghe thấy tất cả, bọn họ còn có thể nói gì được nữa?
“Xin lỗi, gia chủ!"
Lúc này mọi người đồng loạt xin lỗi Nhạc Thiên Hùng.
Nhạc Thiên Hùng lạnh lùng nhìn họ, sau đó tầm mắt lại rơi lên người Nhạc Long Thành:
"Chú hai, tôi không tức giận việc các người lựa chọn người lên nhận chức vị gia chủ, bởi vì tôi chết rồi, nhà họ Nhạc đương nhiên phải có một người gia chủ mới để có thể ổn định được tình hình lúc này”.
"Nhưng chú với tư cách là anh hai của bọn họ, là ông hai của bọn họ, mà chú đã dẫn dắt bọn họ như thế nào?"
Nhạc Long Thành bị khiển trách chỉ biết cúi đầu xuống, không dám phản bác một lời.
"Lúc Nhạc Huy sắp bị đuổi khỏi gia tộc, chú là chú hai của nó nhưng lại không làm gì cả, chú có xứng đáng được nó gọi là chú hai hay không?”
Trước lời buộc tội của Nhạc Thiên Hùng, lúc này Nhạc Long Thành giống như một đứa trẻ đã làm sai chuyện, vội vàng nói:
“Xin lỗi, anh cả! Em biết sai rồi!"
Nhạc Thiên Hùng lạnh lùng hừ một tiếng, rồi liếc nhìn Nhạc Văn Long, giọng nói còn lạnh lùng hơn:
"Còn chú nữa, chú tư! Chú là một thằng khốn, loại không có lập trường!”
Hai tính từ này đã tóm tắt đầy đủ con người của Nhạc Văn Long.
Vẻ mặt Nhạc Văn Long tràn ngập sự xấu hổ và hoảng sợ, run rẩy nói:
"Xin lỗi, anh cả! Em sai rồi!"
Vào lúc này, Nhạc Thiên Hùng lại nhìn sang Nhạc Thiên Ngạo và nói:
"Chú năm..."
"Cảm ơn chú! Cảm ơn chú vẫn bảo vệ người nhà của tôi, chú là xứng đáng là người của nhà họ Nhạc. Chú sinh ra là người của nhà họ Nhạc, chết cũng là người của nhà họ Nhạc, không có người nào có tư cách bảo chú không phải là người nhà họ Nhạc!”
Nhạc Thiên Ngạo sững sờ nhìn Nhạc Thiên Hùng, xúc động đến mức vành mắt đã tràn ngập nước mắt, gật đầu:
“Anh cả, đây đều là việc em nên làm!"
Lúc này, Nhạc Thiên Hùng nhìn về phía ba ông chú Nhạc Chính Sơn. Mấy người bề trên này bị Nhạc Thiên Hùng nhìn như vậy, thì không khỏi cúi thấp đầu xuống.
Nhạc Thiên Hùng lắc đầu và thở dài:
"Ba người là người có địa vị cao nhất trong nhà họ Nhạc, thậm chí còn là bề trên của tôi. Mặc dù Nhạc Thiên Hùng tôi là gia chủ, nhưng cũng không thể chỉ trích mấyngười”.
"Nhưng ba người các vị nhìn thấy con trai của tôi sắp bị đuổi ra khỏi nhà họ Nhạc, mấy người không nể mặt Nhạc Thiên Hùng tôi mà nói được lời ngăn cản nào sao?”
Nhạc Chính Sơn thở dài:
"Thiên Hùng, không phải là ba người chúng tôi không nói giúp Nhạc Huy. Mà bởi vì mấy năm nay Nhạc Huy không làm được gì cho nhà họ Nhạc, nó là cậu chủ của nhà họ Nhạc, nhưng hai năm nay lại không hề lo lắng suy nghĩ cho nhà họ Nhạc. Khi ông cụ mất, nó còn không thèm quay về nhìn một cái, ngay cả cậu là bố ruột của nó... mà nó còn về muộn”.
"Chúng tôi nói giúp cho nó thì không phải là công khai bao che cho kẻ xấu sao?”
Khi nghe điều này, Nhạc Thiên Hùng không khỏi chế nhạo trong lòng.
Năm đó trước khi ông cụ nhà họ Nhạc qua đời đã lập di chúc để lại quyền thừa kế chức vị gia chủ cho ông ấy. Nhưng vẫn có rất nhiều người muốn tranh giành chức vị gia chủ, lúc đó ngay cả người bên cạnh cũng tham gia vào, thậm chí vì sự việc đó mà có vài người chết oan.
Còn có không ít người lợi dụng lúc sản nghiệp của gia tộc đang hỗn loạn, bắt đầu điên cuồng kiếm tiền.
Mà lúc đó, Nhạc Huy ngày đêm không nghỉ ngơi, một mình điều tra nguyên nhân cái chết của ông cụ, tìm ra được người đã hạ độc ông cụ và tự tay giết chết kẻ đó.
Người trong nhà họ Nhạc đều không biết chuyện này.
Nhạc Huy muốn che giấu nên cũng không để Nhạc Thiên Hùng kể chuyện này cho ai.
“Công khai?”, Nhạc Thiên Hùng lạnh lùng hừ một tiếng: “Các người không phải cũng đang công khai kéo phiếu bầu, công khai bắt nạt người nhà sao? Còn có gì không thể công khai nữa đây?”
“Hả?"
Nhạc Thiên Hùng tức giận, ba ông chú sững sờ tại chỗ, không nói được lời nào.